Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 203: Chia Thịt

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến hai mươi tám tháng Chạp, ngày đó đại đội bộ bắt đầu gϊếŧ heo.

Đại đội tổng cộng nuôi ba con heo, một con bán đi, hai con khác chuẩn bị gϊếŧ thịt phân phát vào trong tay thôn dân.

Đối với thôn dân mà nói, sự việc vui mừng nhất không ai qua được việc chia lương thực và chia thịt. Kia là vấn đề có quan hệ đến dân sinh, có rất nhiều thôn dân mấy tháng đều không được ăn chút thức ăn mặn nào. Đi lên trấn mua thịt cần phiếu, phiếu này cũng không phải tùy tiện dễ dàng đạt được như vậy.

Vốn là không quá dễ dàng, rất nhiều người cũng không nỡ đi cắt một cân thịt về ăn. Nhiều khi cũng đều là do trong nhà có tiệc rượu cần xử lý hoặc là có khách đến thăm mới có thể nghĩ đến việc cắt chút thịt mang về, ăn cho mới mẻ.

Bên con trai thứ hai nhà họ Tô cũng không thèm thịt như vậy, Tô Cần bây giờ làm việc trong đội vận chuyển có phiếu được phát, có đôi khi anh ấy về nhà sẽ ra chợ thịt dạo chơi, gặp được loại thịt không cần phiếu nhỏ anh ấy sẽ mua một ít mang về.

Cho dù là đồ vật tiện nghi bao nhiêu Lục Tư Hoa đều có thể làm ra đồ ăn mỹ vị.

Cho nên đến lúc này bọn họ cũng không nghĩ đến việc thèm thịt như vậy nhưng có thịt vẫn đủ để làm bọn họ reo hò. Ai không thích thịt?

Chia thịt, đó cũng là chia theo công điểm, không phải nhà ai cũng tùy tiện được chia rất nhiều thịt. Nếu công điểm ít thì cũng được chia ít thịt.

Điểm này nhà Tô Cần cũng không lo lắng bởi vì công điểm của bọn họ ở trong thôn không phải nhiều nhất nhưng cũng không phải ít nhất.

Lần này lúc chia thịt, Tô Cần ở đây, không giống như lần chia lương thực anh ấy không ở đây mà đi ra ngoài công tác.

Muốn chia thịt thì phải gϊếŧ heo trước.

Lúc mổ heo, Lục Tư Hoa cũng không để Vãn Vãn đi xem.

Mổ heo quá huyết tinh, cô ấy vẫn là sợ dọa đến Vãn Vãn.

Tô Văn Văn thật ra lại muốn đi xem, cô bé chưa từng nhìn người ta mổ heo nhưng cùng lúc lại sợ huyết tinh.

Nghe nói mổ heo rất tàn bạo, phải trói heo lại, sau đó cắt một đao vào cổ, ngẫm lại cũng đáng sợ.

Cuối cùng cô bé quyết định không đi, sau này lớn lên một chút thì nói sau, bây giờ ở độ tuổi này của cô bé không phải thời cơ đi xem mổ heo.

Đợi đến lúc chia thịt, cô bé mới được Lục Tư Hoa ôm lấy.

Lần này có lẽ là bởi vì Tô Cần ở đây, bà nội Tô hung tợn trừng anh ấy thật giống như nhìn chằm chằm vậy thì Tô Cần liền có thể đưa thịt nhà mình được chia đưa đến bên nhà trên.

Rất đáng tiếc, Tô Cần cũng không coi ánh mắt của bà ta là chuyện đáng kể, anh ấy còn không hiểu rõ mẹ mình sao? Từ nhỏ đến lớn có một lần nào bà ta không phải nhìn anh ấy chằm chằm như vậy đâu. Trước kia anh ấy khát vọng tình thương của mẹ, hiện tại anh ấy cũng sớm đã không còn khát vọng, tình yêu của mẹ ruột như thế nào với anh ấy, anh ấy cũng không để ý nữa.

Ngôi nhà nhỏ bây giờ của anh ấy mới là quan trọng nhất, bảo vệ chăm sóc tốt vợ con. Đây mới là mục đích chính yếu của anh ấy.

Thấy Tô Cần cũng không coi ánh mắt của mình là chuyện đáng kể, tâm bà nội Tô trầm xuống, miệng khẽ động bị ông nội Tô bên cạnh dùng sức ho một tiếng. Bà ta nhìn về phía chồng mình đã thấy ánh mắt cảnh cáo của ông nội Tô, không để cho bà ta lặp lại sự việc lần trước.

Bà ta giật giật bờ môi, cuối cùng vẫn là nuốt những lời bên miệng trở vào.

Trong lòng tủi thân vô cùng, lần trước chia lương thực, thằng hai không ở đây bị vợ thằng hai đánh ngược một cái, trong lòng bà ta có sự không sảng khoái không nói nên lời. Lần này nhìn thấy Tô Cần ở đây, lúc đầu bà ta cảm thấy vừa lúc tìm được cơ hội nhưng khi xuất phát chồng bà đã cảnh cáo bà ta.

Dù bà ta có tủi thân hơn nữa cũng đành phải nuốt xuống.