Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 180: Âm Mưu

Tuy rằng hiện tại ba Tô đang học lái xe, cho dù trong lòng cậu nhóc cảm thấy ba cùng mình lái xe đều như nhau, nhưng được chân chính chạm vào nó vẫn là không giống.

Bởi vậy, cậu nhóc muốn hỏi chi tiết hơn, để có thể một lần lại một lần phác họa trong đầu. Để về sau có cơ hội sờ vào, có thể trải nghiệm nhiều hơn một chút.

Đôi mắt không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào Tô Cần, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả.

Tô Kiến Binh mặt cũng đầy tò mò, cậu bé không sốt ruột như anh trai mình nhưng cũng hơi cúi đầu chờ câu trả lời của Tô Cần.

Tô Cần cũng không có làm bọn họ thất vọng, rất nhanh trả lời: “Dạy ba lái xe là một sư phó họ Hầu, Hầu sư phó rất nghiêm khắc, chỉ cần mắc một lỗi sai là ông ấy cũng sẽ giận tái mặt răn đe, thậm chí còn đánh người. Học lái xe thật ra cũng không khó, ít nhất là ba cảm thấy cũng không quá khó..."

Giống như tất cả đàn ông, Tô Cần cũng cực kỳ thích lái xe. Anh ấy là một người thông minh, việc học mấy thứ mới phi thường nhanh. Tuy rằng chỉ mới học ba ngày, nhưng anh ấy cảm thấy mình gần như đã luyện xong, nên học cái gì cũng đã học xong, nên sờ cái gì cũng đã sờ.

Trước kia cảm thấy lái xe nhất định rất khó, chiếc xe đó to với cao như thế. Trước kia ở trong thôn anh ấy đã từng chạm vào một chiếc máy kéo, lúc ấy anh ấy cũng muốn lái xe kéo nhưng cuối cùng cơ hội này lại bị người khác đoạt lấy.

Máy kéo cũng chỉ có một chiếc, mà không phải ai cũng có thể học được. Tô Cần không có cơ hội như vậy, anh ấy chỉ chạm vào mấy lần, sau đó nghe những người lái máy kéo nói rằng lái cái này rất khó.

Anh ấy nghe thế tưởng thật, liền nghĩ lái xe rất khó.

Bây giờ học lái xe xong, anh ấy mới thấy mình bị lừa, này làm sao có thể nói là khó cho được?

Rõ ràng là một việc rất dễ dàng, nhưng lại bị người ta nói thành rất khó? Chẳng lẽ máy kéo với xe vận tải không giống nhau? Máy kéo lái khó hơn nhiều?

Nhưng sau đó nghĩ một lúc, điều này không có khả năng đi.

Máy kéo và xe tải lớn cấp bậc không giống nhau, xe tải lớn đương nhiên là khó nhất.

Từ đó có thể kết luận rằng người kia đã nói dối anh ấy, cố gắng nâng cao địa vị của mình lên, sau đó mới nói với anh ấy rằng lái máy kéo rất khó.

Trong xã hội này, có thể lái máy kéo là một biểu tượng địa vị, càng không nói đến việc lái xe tải lớn.

Bây giờ công việc của Tô Cần đã định, anh ấy đang lái một chiếc xe tải lớn trong đội vận tải. Chuyện này về sau truyền ra ngoài, mọi người chỉ có thể khen ngợi anh ấy, ai còn nhớ trước kia anh là người như thế nào?

Đợi đến lúc công việc của anh ấy ổn định hơn, mọi người sẽ nhìn anh ấy với ánh mắt ngưỡng mộ hơn.

“Ba, lúc ba lái xe cảm thấy như thế nào?” Tô Kiến Quốc hứng khởi hỏi.

Rất tò mò luôn, lái xe nha, đây là một việc đáng tha thiết mong ước, ai lại không thèm cho được?

Suy nghĩ của Kiến Quốc với nhóm người lớn không giống nhau, cậu nhóc chỉ là muốn biết làm thế nào để lái xe, là đạp côn hay chân ga trước.

Tô Cần mỉm cười, bắt đầu giới thiệu cho Tô Kiến Quốc.

Những người khác cũng cẩn thận lắng nghe, đây chính là cơ hội hiếm có nha.

Đặc biệt là Kiến Binh, cũng giống Kiến Quốc đều thật sự muốn nghe.

Tô Cần phân tích một cách cẩn thận và nghiêm túc, Tô Kiến Quốc cái hiểu cái không, như là đã hiểu nhưng đảo mắt lại quên ngay.

Tô Văn Văn cũng im lặng lắng nghe, cô bé đã có kinh nghiệm lái xe rồi.

Kiếp trước tuy cơ thể không tốt, thiếu chút nữa nằm viện hơn 20 năm, nhưng không có nghĩa là cô bé không thể làm những chuyện khác.

Cô bé đã học qua lái xe, thậm chí đã có cả bằng lái xe.

Chẳng qua là cô bé chưa thực sự lái qua, do lá gan có hơi nhỏ cô bé khá sơ khi lái xe trên đường.