Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 144: Đóng Dấu

Bà nội Tô hoài nghi rồi lại nhìn phía cán bộ uỷ ban thôn, chỉ đáng tiếc ông Sơn Thúc và mọi người không phải là Tô Cần, bà nội Tô có yêu cầu cũng không được.

Ông Sơn Thúc cũng có một loại ác cảm khó tả đối với bà chị dâu này, không có việc gì cũng chỉ biết nằm ở đó. Nhà con thứ hai dọn đi, đất nền nhà được phê duyệt, việc này nằm trong phạm vi chính sách, trông thấy bộ dạng muốn sống chết của bà nội Tô giống như đang muốn lấy thịt trên người bà ta vậy.

Tô Cần dọn đi lại ngại bà ta trừng mắt nhìn, dù thế nào cũng sẽ làm ầm ĩ cho xem?

Bác Đại Minh càng mở miệng không buông tha người ta: “Tô Cần lại đây để làm gì còn phải để một bà lão như bà tới đây chỉ huy sao?"

Bà nội Tô há hốc mồm, dường như đây không là hướng đi mà bà ta đang mong đợi?

Bà ta càng thêm hoài nghi, chắc chắn thằng hai đã đạt được thoả thuận nào đó với uỷ bản thôn, nếu không bọn họ sẽ không cứng rắn từ chói nói cho bà ta như vậy.

Trong mắt bà nội Tô cả nhà nhà thằng hai giống như vật sở hữu của bà ta vậy, cho nên bà ta muốn xử lý thế nào thì sẽ tuỳ ý xử lý. Nhưng bây giờ nhà thằng hai vĩnh viễn không dám phản kháng trong mắt bà ta lại đã bắt đầu phản bác bà ta trước mặt một đám người như vậy sao?"

“Thằng hai, rốt cuộc là làm cái gì?” Bà nội Tô trầm mặt, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, dù có phải làm thế nào bà ta cũng phải làm rõ chân tướng từ miệng nhà thằng hai mới được.

Vợ thằng cả nói trông thấy vợ thằng hai vội vã đi ra ngoài, hình như là làm chuyện tốt gì đó. Bà ta có một loại trực giác chắc chắn là có thứ gì tốt. Nếu như hôm nay bà ta không hỏi cho rõ ràng thì chắc chắn bà ta sẽ phải hối hận.

Nhưng lần này Tô Cần lại không nói cho bà ta biết tình hình thực tế như bà ta mong muốn.

Không thể mọi được chân tướng sự việc từ chỗ Tô Cần khiến bà ta có chút nóng nảy, sau đó bà ta lại nhìn về phía ông Sơn Thúc và mọi người: “Ông và mọi người đã đáp ứng với thằng hai chuyện gì? Các người cũng không thể làm như vậy được, cái nhà này vẫn do tôi và ông nhà tôi làm chủ nên mấy người không thể giấu tôi và ông nhà tôi có giao dịch gì đó với thằng hai, những thứ đó đều không được tính Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự trào phúng trong mắt đối phương, bà nội Tô quả đúng là càng sống càng thụt lùi mà.

Mấy đứa con trai vừa mới tách ra ở riêng không bao lâu thế mà bà ta vẫn còn cho rằng hai vợ chồng già bọn họ vẫn còn có tiếng nói, cũng không sợ con trai con dâu nói gì.

Lục Tư Hoa trào phúng: “Mẹ, ý của mẹ có phải là lúc hai vị cán bộ thôn đứng ra làm chứng cho cả nhà ta tách ra ở riêng không tính là gì hết? Lời này chỉ có ba công nhận hay chỉ là một mình mẹ nghĩ ra?"

Bà nội Tô co rụt cổ lại, ông già ở nhà không biết hôm nay bà ta tới uỷ ban thôn, nếu như để cho chồng biết chuyện này thì chắc chắn kết quả sẽ bị dạy dỗ một trận.

Ông ấy đã dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần không cho bà ta đi khắp nơi làm chuyện mất mặt, có một số lời có thể nói ở nhà, đóng cửa lại ầm ĩ thế nào cũng không có việc gì, nhưng tuyệt đối không được nói ra trước mặt người ngoài. Đặc biệt là ở uỷ ban thôn hoặc là nói ở trước mặt những lãnh đạo khác, ngộ nhỡ thật sự bị người ta nghe được có khiếu nại lại cũng bằng không.

Bà nội Tô cũng chỉ rụt cổ một chút, lúc sau lại quát lớn: “Tao là mẹ của chúng mày, chúng mày chui từ trong bụng tao ra mà tao còn không được hỏi sao?"