Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 137: Đất Nền Nhà

Lục Tư Hoa nói: "Đúng đó, em chỉ thiếu một món nữa, sắp làm xong rồi. Anh là ba nuôi của Vãn Vãn, cảnh sát Thôi là nhân chứng, sao lại có thể không ở lại ăn cơm, nếu bị truyền đi, chẳng phải em và ông xã sẽ thành người keo kiệt bị người ta cười nhạo sao?"

Ánh mắt Tô Thành Tài sáng lên.

Cảnh sát Thôi nói: "Em phải ở lại ăn cơm, vừa rồi lúc chị dâu nấu ăn, em ngửi rồi, mùi rất thơm, vừa vặn nếm thử. Anh muốn về, thì anh cứ về trước đi"

Bí thư Lý nhìn cảnh sát Thôi có chút bất đắc dĩ gật đầu, nói với Tô Cần: "Được rồi, hôm nay anh ở lại ăn cơm, nói gì cũng không về."

“Anh hai, chị dâu, hai người xem cái này...” Vẻ mặt Tô Thành Tài bất đắc dĩ, làm cho Tô Cần có chút không đành lòng. Chú ba đến gọi người, nhưng bí thư Lý quyết định ở lại nhà họ, chú ấy trở về khẳng định không dễ thưa chuyện. “Nếu không thì chú ba, chú cũng ở lại đi"

Ánh mắt Tô Thành Tài sáng lên: “Thế không tốt lắm..."

Lục Tư Hoa nói: "Chú ba, chủ nhiều hơn anh hai, vừa hay có thể ngồi cùng bí thư Lý. Về phía nhà trên, chị bảo Kiến Quốc đi nói một tiếng, họ sẽ không trách chú đâu"

Cứ như vậy, Tô Thành Tài được giữ lại, bí thư Lý không có phản đối, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía thiếu niên này tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.

Bí thư Lý không dễ lừa như Tô Cần và Lục Tư Hoa, Tô Thành Tài qua đây, chỉ sợ ngay từ đầu đã có ý muốn ở lại ăn cơm.

Nhưng anh ấy cũng không đi tìm tòi nghiên cứu xem rốt cuộc thiếu niên này có mục đích gì, có chút tâm cơ, muốn có được cơ duyên tốt, điều này anh ấy hiểu được, chỉ cần không làm loạn, thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Tô Văn Văn lại biết, chú Ba ở lại, chỉ sợ lát nữa bên phòng trên còn có không ít người đến, ông nội Tô làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Quả nhiên không bao lâu ông nội Tô cũng tới đây, chẳng những ông ấy lại đây mà đến ngay cả ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng lại đây, thậm chí ngay cả Tô Đại Lực cũng cùng nhau lại đây.

Căn phòng nho nhỏ của nhà con thứ hai chật ních người chen chúc nhau, có vẻ cực kỳ ủng hộ, tất nhiên ba anh em Tô Kiến Quốc lại thành không có chỗ nữa.

Ở trên ghế Tô Cần là người ăn nói vụng về nên rất ít mở miệng nói chuyện, toàn bộ trong bữa tiệc người nói chuyện nhiều nhất chỉ có hai người là Tô Thành Tài và ông nội Tô, dù sao thì ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng là người ngoài nên tất nhiên cũng sẽ thận trọng hơn một chút.

Tô Đại Lực cũng muốn nói chuyện nhưng do lúc trước đã ầm ĩ một trận như vậy nên anh ta cũng không dám cướp gió của Tô Thành Tài. Vừa rồi ở phòng trên, ông nội Tô còn đặc biệt kéo anh ta qua phân tích cho anh ta biết quan hệ ở trong đó lợi hại cỡ nào. Chú ba là người đọc nhiều sách nhất trong nhà họ Tô, tương lai về sau chú ấy cũng là sẽ người có khả năng có tiền đồ nhất, một cơ hội tốt như vậy thì làm sao có thể không để cho chú ba được chứ.

Dù cho Tô Đại Lực có không cam tâm tình nguyện thì cũng sẽ phải đáp ý.

Chú ba tốt thì anh ta cũng có thể tốt theo.

Một chầu cơm này mọi người đều ăn đến vui vẻ.

Bí thư Lý đi rồi, ông nội Tô vẫn bày ra vẻ mặt đầy tươi cười nói: “Thằng ba, làm tốt lắm.

Nếu đổi lại là trước kia được ông ấy khích lệ như vậy chắc chắn trong lòng Tô Cần sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng lúc này anh ấy lại chẳng có một chút tâm tình nào để mà vui vẻ.

Mọi người đi rồi, căn phòng nhà con thứ lại lần nữa rơi sự im lặng cùng với đó là một đống rác lớn.

Lục Tư Hoa ở đó dọn dẹp rác, ba anh em Tô Kiến Quốc ở bên cạnh giúp đỡ.

Tô Cần từ ngoài cửa đi vào yên lặng gia nhập vào đội ngũ thu dọn, anh ấy cũng uống một chút rượu chỉ hơi say một chút nhưng không cản trở được việc anh ấy muốn làm.