Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 108: Tỉnh Ngộ

Quả nhiên, như cô bé đoán, vẻ mặt của Tô Kiến Hoành không ngừng biến hóa, cậu ta đang rất nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà nhóm Tô Cần nói, cũng thật sự nghe vào tai.

Mặt chậm rãi đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập, cậu ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lòng đột nhiên hoảng loạn.

“Kiến Hoành, chú Hai chỉ hy vọng con có thể làm người có ích, ít nhất sẽ không bị người ta mắng sau lưng. Người như vậy, dẫu tạm thời chiếm được của hời, nhưng có ích lợi gì chứ?"

Lục Tư Hoa nói: “Được rồi, Kiến Hoành, trong khoảng thời gian ngắn con cũng không nghĩ thông lời chú Hai thím Hai nói, cái này cũng không sao, con cứ về từ từ nghĩ cũng được. Không phải muốn ăn chút đồ ăn thôi sao, hôm nay thím Hai làm rất nhiều đồ ăn ngon, con muốn ăn, thì cứ ở lại đi. Đứa trẻ đáng thương, trong lòng mẹ con chỉ toàn mưu mô, quên mất Kiến Hoành đã mười bốn tuổi, sắp thành người lớn rồi, mà còn xem con như con nít. Trưởng thành rồi, chính là nam tử hán, nhà bác Cả nhà họ Tô còn cần con giữ gìn nề nếp gia đình đấy"

Tô Kiến Hoành đột nhiên thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp, “Chú Hai, thím Hai, con biết nên làm thế nào. Nhà con cũng chỉ có mỗi con là con trai, nếu con kém cỏi, về sau không chỉ làm mất mặt ba mẹ con, cũng làm cho người nhà họ Tô mất mặt"

Tô Cần và Lục Tư Hoa lộ ra nụ cười vui mừng, Tô Kiến Hoành có thật sự thông suốt hay không, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không che giấu được cảm xúc.

Tô Kiến Quốc kéo cánh tay Kiến Hoành nói: “Anh Kiến Hoành, nếu anh thật sự nhận thức được sai lầm của mình, vậy chúng ta vẫn là anh em tốt, về sau bọn em có ăn anh cũng sẽ có phần. Nhưng nếu anh vẫn sống như kiểu trước đây, làm những chuyện vô liêm sỉ, như vậy dù cho em có cái ngon hơn cũng sẽ không chia cho anh miếng nào.

Mặt Tô Kiến Hoành có hơi hồng, duỗi tay về phía cậu nhóc: “Làm như anh vì chút đồ ăn mới sửa tính ấy” Dừng một chút, “Thật ra anh đã sớm biết mình như vậy là không tốt. Chẳng qua, anh muốn được mọi người chú ý nhiều hơn, nên cố ý hư hơn một chút. Nhưng chú Hai và thím Hai nói đúng, anh không phải sống vì người khác, cũng không sống vì sự tán dương của người khác, anh là anh, anh là cháu đích tôn của nhà họ Tô. Nhà anh sau này còn phải dựa vào anh để nở mày nở mặt nữa, trông cậy vào ba anh là không thể nào."

Tô Cần vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Con có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt, đi, ăn cơm đi."

Người trước kia nhìn đến đồ ăn sẽ tiến tới dùng tay bốc lấy ăn ngấu nghiến, lúc này lại có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng một cách kì lạ.

“Tới đây, Kiến Hoành rửa tay đi. Về sau phải nhớ rõ, nhất định phải rửa tay trước khi ăn cơm, đừng dùng tay bốc ăn, đây là một thói quen không tốt. Lục Tư Hoa đổ một chậu nước trong bưng tới, đặt trước mặt Tô Kiến Hoành.

Tô Kiến Hoành đỏ cả mặt, ở trong nhà không ai nói với cậu ta cái này, lúc ăn cơm, dùng tay bốc cũng được, dùng đũa cũng được, hay là dùng muỗng cũng thế, chỉ cần có thể ăn cơm, mặc kệ cậu ta làm cái gì cũng chưa có ai dạy bảo cậu ta.

Trước kia lúc còn chưa tách hộ, mỗi lần ăn cơm thím Hai sẽ luôn nhắc nhở cậu ta cái này, trước kia cậu ta nghe thấy rất phiền, luôn cảm thấy thím Hai lấy cậu ta ra làm trò cười cho thiên hạ, trước mặt nhiều người như thế lại kêu cậu ta đi rửa tay. Bây giờ, lúc thím Hai nói ra câu này thêm lần nữa, trên mặt cậu ta đã không có biểu cảm tức giận.

Đột nhiên nhận ra, đây là thím Hai đang nhắc nhở cậu ta chú ý vệ sinh.

Trong nhà họ Tô, nhà chú Hai là nhà chú ý tới việc vệ sinh nhất, không biết có phải vì thím Hai hay không, chú Hai ở bên ngoài làm việc nhiều, về đến nhà đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, trước khi ăn cơm tất nhiên cũng sẽ tới bên giếng nước rửa tay.