Cung Tường Liễu

Chương 21

Nàng nắm lấy bả vai Hoàng hậu nương nương mà lay, Hoàng hậu nương nương cười cười, thở không được, ta đành kéo Thục phi nương nương ra: "Người kìm chế một chút, thân thể Hoàng hậu nương nương không được khỏe."

Hoàng hậu nương nương cười rất lâu mới vỗ về Thục phi đang xù lông: "A Nhu, Trần Thái Dung không phải người xấu. Nàng chỉ là hơi bướng bỉnh không nói đạo lý, ban đầu nàng cũng không phải người như vậy." Hoàng hậu nương nương nhíu mày lắc lắc đầu: "Nàng bị người khác từng bước từng bước chiều chuộng thành như vậy... Ức hϊếp ngươi không phải Trần Thái Dung, mà là....người đó. Nàng cũng giống như ta, là một kẻ ngốc nghếch, mang cùng một vết thương, A Nhu..."

Thục phi nương nương ôm lấy Hoàng hậu nương nương, cọ đến nhăn cả y phục của nàng: "Được rồi được rồi, nhưng ngươi phải cam đoan là thích ta nhất, chúng ta mới là bạn tốt, Trần Thái Dung chỉ là người ngoài thôi!"

Kiểu tranh thủ tình cảm này thật quá độc đáo rồi!

Những ngày sau đó trôi qua rất yên bình. Hoàng hậu nương nương vẫn ốm yếu như trước, mọi việc trong cung đều giao cho Hiền phi nương nương lo liệu. Hiền phi nương nương không dám lạm quyền, mỗi ngày đều đem cung vụ đã xử lý tốt báo lại với Hoàng hậu nương nương. Chúng ta chỉ mong sao nàng thay Hoàng hậu xử lý nhiều chuyện thị phi hơn, bởi vậy ngày ngày khen nàng tài giỏi sắc bén, chí công vô tư. Thục phi nương nương còn làm điểm tâm cho nàng khiến Hiền phi nương nương bị dỗ đến xoay vòng, càng bán sức làm việc.

Trần Quý phi, à không, Trần Ngự nữ sau cơn hoạn nạn, sống chết đi theo Hoàng hậu nương nương, mỗi ngày đến Vị Ương cung sớm nhất, cũng rời đi muộn nhất. Từ việc dìu Hoàng hậu nương nương đến việc chải đầu vấn tóc nàng đều làm hết, Quản sự cô cô của Vị Ương cung đang sống sờ sờ bị nàng biến thành vô hình, sầu lo đến độ mọc thêm ba sợi tóc bạc.

Thục phi nương nương nói: "Tình cảm là thứ có trước có sau, chút chuyện này không thể so với việc bọn ta đồng cam cộng khổ được."

Trần Ngự nữ: "Hoàng hậu nương nương uống chút tổ yến đi."

Thục phi: "Hừ, Dao Dao ngươi có nhớ lần trước nói muốn cùng ta và Viện Viện ăn cua không? Thịt cua tính hàn, năm nay ngươi không ăn được, năm sau ngươi khỏe rồi ta làm cho ngươi ăn."

Trần Ngự nữ: "Nương nương có muốn mở hé y phục ra không?"

Thục phi nương nương giận đến phun lửa, mỗi ngày đều cùng với Ôn Chiêu nghi tranh thủ tình cảm. Trần Ngự nữ giúp Hoàng hậu nương nương chải tóc, Ôn chiêu nghi lại đem áo khoác lông thỏ thêu hoa hải đường đỏ tươi mới làm ra, Thục phi nương nương cũng mang món phật nhảy tường đích thân làm sang, bày vẻ tỷ muội tình thâm cho Trần Ngự nữ xem. Hoàng hậu nương nương ngồi trên giường chỉ vào bọn họ cười nói: "Các ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng để Tiểu Liễu Nhi chê cười."

Hoàng thượng không làm khó Hoàng hậu nương nương nữa, hắn có đi thăm Hoàng hậu nương nương mấy lần, nhưng không biết vì sao sau đó lại thôi. Thục phi nương nương mắng: "Hắn tưởng Dao Dao sẽ cho hắn vẻ mặt tốt đẹp chắc? Nếu không phải vì Trần Thái Dung...hắn tưởng Dao Dao bằng lòng để ý đến hắn ư? Hứ!"

Hoàng thượng bắt đầu thường xuyên triệu kiến ta.

Hắn hỏi ta: "Kiều Nhi, hình như nàng rất hay đến Vị Ương cung?" Ta ăn một miếng thịt từ tay hắn, gật gật đầu, trả lời qua loa: "Hoàng hậu nương nương dạy thϊếp bện thừng hoa, thϊếp rất thích Hoàng hậu nương nương."

Hoàng thượng cười nói: "Kiều Nhi thật nghịch ngợm."

Trần gia sụp đổ rồi, tâm tình Hoàng thượng tự nhiên rất tốt. Trước đây tiên đế phải chịu đựng văn võ bá quan ngáng đường, mọi sự không thể làm chủ. Hoàng thượng đăng cơ năm năm, lật đổ Hứa gia, Trần gia, chèn ép Thẩm gia của Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc cũng nắm được triều chính trong tay. Hắn lười biếng ôm ta trong ngực, nâng cằm ta lên hôn hôn, nói với ta: "Kiều Nhi, Trẫm bảo đảm với nàng, cả đời nàng lẫn con của chúng ta đều sẽ tốt đẹp."