Cung Tường Liễu

Chương 22: Trăng đầy

Hết năm nay, Hoàng hậu nương nương bệnh nặng không dậy nổi. Hiền phi nương nương tổ chức cung yến rất đặc sắc nhưng chẳng ai có tâm tư thưởng thức. Cung yến tàn rồi, ta quay về Di Hoa cung, vừa lên giường liền thấy Hoàng thượng mang một thân khí lạnh chạy tới, sắc mặt khó coi, ôm ta rất lâu không nói gì. Qua một lúc hắn mới cười nói với ta: “Kiều Nhi, Tu ca ca dẫn muội đi xem thứ này.”

Hắn giúp ta thay một bộ váy màu thiên thanh, lại phủ thêm cho ta chiếc áo khoác lông cáo đỏ tươi, dẫn ta đến bên hồ trong Ngự hoa viên xem pháo hoa. Pháo hoa rất đẹp, rất đẹp, hắn từ sau ôm lấy ta, hôn lên gò má ta, nhẹ nhàng nói: “Kiều Nhi, qua năm mới rồi, chúng ta cũng sẽ có một khởi đầu mới.”

Ta tựa vào ngực hắn, giả vờ như không nghe thấy: “Hoàng thượng, pháo hoa thật đẹp.”

Pháo hoa dù có đẹp, cũng không được dài lâu.

Thế gian biết bao cảnh sắc nghiêng thành, đáng tiếc cũng chỉ là phù du trong chớp mắt.

Tối hôm đó ta không quay về Di Hoa cung mà ở lại Vĩnh An cung cùng Hoàng thượng. Hoàng thượng giữ ta lại đến tận tết Nguyên Tiêu. Hắn cùng ta đánh cờ chiết mai, cùng ta gảy đàn viết thơ, kể chuyện cho ta nghe, hát ru cho ta ngủ. Trong l*иg ngực hắn, ta viết đi viết lại mấy câu thơ:

“Thϊếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai

Thập tứ vi quân phụ

Tu nhan vị thường khai

Đê đầu hướng ám bích

Thiên hoán bất nhất hồi

Thập ngũ thuỷ triển mi

Nguyện đồng trần dữ hôi

Thường tồn bão trụ tín

Khởi thướng Vọng Phu đài.”

Ta thật sự muốn hỏi Hoàng thượng, tại sao không viết tiếp đoạn sau, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ta cũng không nói với hắn, “Hoàng thượng, thϊếp biết, đêm trừ tịch đó người không vào được Vị Ương cung mới đến tìm thϊếp.”

Người trong cung đều nói ta được sủng mà kiêu, Hoàng hậu nương nương cũng không để ý, còn ban thưởng cho ta rất nhiều, nói ta hầu hạ Hoàng thượng vất vả rồi.

Hầu hạ Hoàng thượng không vất vả, không được ăn món ngon Thục phi nương nương làm mới thật sự là khó chịu.

Sau Tết, bệnh tình của Hoàng hậu nương nương ngày càng nghiêm trọng. Đến tháng hai, nương nương đã không thể rời khỏi giường được, hôn hôn trầm trầm, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít. Bọn ta chăm sóc nàng cả ngày, giúp nàng uống thuốc, kể chuyện cho nàng, nhưng ngay cả sức cười một cái Hoàng hậu nương nương cũng chẳng có.

Trần Ngự nữ thay Hoàng hậu nương nương chép rất nhiều kinh phật, Thục phi nương nương và Ôn Chiêu nghi dứt khoát đến Vị Ương cung ở, hai người thay phiên nhau ngủ trên giường nhỏ cạnh Hoàng hậu nương nương. Ta và Tam công chúa đều rất sợ hãi, mỗi ngày đều trộm khóc, khóc xong lại đến trước giường Hoàng hậu nương nương trò chuyện, mong chờ nàng đột nhiên có thể mở miệng nói: “Lại đây, ta kể cho hai người nghe câu chuyện về chú sẻ nhỏ được không?”