Cung Tường Liễu

Chương 20

Hoàng hậu năm đó, Nhân Hòa thái hậu đã chết sau này- cô cô của Hứa Lương đệ- là một bà già xấu xa. Cả hai bọn ta bị phạt chép sách, nửa đêm Hoàng thượng lúc đó còn là Thái tử trèo qua cửa sổ vào, nhận lỗi với Dao Dao, nàng không để ý hắn, hắn còn không màng mặt mũi mà cầu xin. Khi đó ta còn thầm hâm mộ nàng! Sau đó..."

Giọng của Thục phi nương nương nhẹ đi một chút, mang theo nghẹn ngào không rõ: "... sau đó Dao Dao sinh được một đôi long phượng, bọn ta gọi con gái là Tiểu Trường Lạc, con trai là Tiểu Trường Bình. Vui vẻ được ba ngày, Nhân Hòa thái hậu cùng Hứa Lương đệ đem Tiểu Trường Bình đoạt đi mất. Là ta có lỗi với Dao Dao... ta có lỗi với Dao Dao.....Ta đến chỗ Thái tử cầu xin hắn, quỳ rất lâu, đầu gối của ta cũng từ lúc đó mà yếu đi...Ba tháng sau Hứa Lương đệ cũng mang thai. Chúng ta vốn tưởng rằng có thể mang Tiểu Trường Bình trở về, không ngờ Tiểu Trường Bình không còn nữa... Bọn họ nói Tiểu Trường Bình bị Triệu Vương phi bóp chết rồi....Tiểu Liễu Nhi muội biết không, ta và Dao Dao đã khóc đến cạn cả nước mắt đời này rồi. Chúng ta đều biết không phải do Triệu Vương phi, nhưng có tác dụng gì chứ. Thái tử lúc đó cần đến Hứa gia, hắn muốn lật đổ Triệu gia. Nhờ vào cớ ấy, Triệu gia bị đày đi trông coi Hoàng lăng. Hứa Lương đệ sinh được con gái, Dao Dao lại mất đi Tiểu Trường Bình,...nếu không có Tiểu Trường Lạc, bệnh của nàng có lẽ khó qua được..."

Thục phi nương nương ngẩng đầu lên, ta tựa vào vai nàng. Thân thể nàng có chút run rẩy, giọng điệu trống rỗng: "Ta và Hứa Lương đệ một trước một sau đều sinh con gái, vậy nên chẳng ai nhớ đến Gia Lạc. Như vậy cũng tốt, ta muốn Gia Lạc và Trường Lạc có thể cùng nhau trưởng thành, hai đứa trẻ cũng rất thân thiết, luôn luôn ngồi cạnh nhau chơi búp bê... Sau đó Trường Lạc cũng ra đi... Con gái của Hứa Đức phi đẩy nó xuống hồ..."

Gió lạnh thổi qua, bóng ngọn đèn cầy lung lay đảo, mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi, phảng phất như một khúc Phượng Cầu Hoàng vụn vỡ.

Mười sáu tháng chín, Hộ Quốc công bị tịch biên gia sản, tru di tam tộc, Hoàng Quý phi bị biếm thành Trần Ngự nữ.

Tối qua Hoàng hậu nương nương chịu lạnh, ho hết cơn này đến cơn khác. Buổi sáng chúng ta đến Vị Ương cung, thấy Hoàng thượng cũng đang ở đó, một tay cầm chén thuốc, vẻ mặt lúng túng. Hoàng hậu nương nương không nhìn hắn, không thân thiết giống như ngày thường, vẻ mặt công tư phân minh: "Hoàng thượng hãy mau đi xử lý quốc sự đi."

Hoàng thượng bày ra bộ dạng lấy lòng hiếm có: "Vậy lát nữa trẫm lại đến thăm nàng."

Hoàng thượng đi ra ngoài, mắt không liếc chúng ta đang quỳ trên mặt đất lấy một cái, chúng ta cũng không bận tâm. Hắn đi rồi, Thục phi nương nương tức giận lay Hoàng hậu nương nương: "Ta nghe nói ngươi bảo vệ Trần Thái Dung? Ta nghe nói ngươi cúi đầu cầu xin tên Hoàng thượng đó để bảo vệ kẻ ức hϊếp ta bấy lâu nay?"