Draco mím chặt cặp môi mỏng, dưới ánh mắt lợi hại của anh, Scorpio chột dạ rụt lại, nhưng sau đó cậu ý thức được bản thân cũng đâu cần phải như vậy, bởi cậu đâu có làm gì sai.
Đều là do Weasley.
Scorpio liếc xéo cái tên tóc đỏ một cái, a, thuận tiện nói luôn, hiện tại mặt cùng tóc của cậu ta đều đỏ như nhau cả rồi.
“Tao… Tao chỉ là muốn biết cái tên nhóc giảo hoạt này muốn làm trò xiếc gì!” Cậu ta cãi lại.
“Ai đã dạy cho mày vậy, mày lại học đi đề phòng học sinh năm nhất, a, thật khó tưởng tượng mày đã được dạy những thứ gì đó, Weasley.” Draco kéo dài giọng điệu, đôi mắt xám mị lên.
Ron phẫn hận mà cắt ngang lời anh: “Nếu cậu ta có thể tự mình làm nổ tung bể nước chứa con rắn biển kia, thì tao cảm thấy tao cần phải làm như vậy!”
Một câu nói kia khiến cả nhóm Slytherin không chấp nhận được mà nhíu mày.
“Merlin! Weasley, cậu ấy phá vỡ bể nước chính là để cứu lão… giáo sư Hagrid.” Zabini cau mày, anh chàng rất muốn dùng một từ ‘chân thật nhất’ để hình dung Hagrid, nhưng mà đang ở trước mặt bao người, anh vẫn nên bảo trì lễ nghi quý tộc thôi.
“A, là như thế này, là thầy tự trượt chân ngã vào đó.” Hagrid không hề để ý việc lộ ra sai lầm của bản thân mình, “Là bé Grater giúp đỡ thầy, hơn nữa thầy đã cảm ơn cậu bé rồi.”
“Bác ấy nói đúng, Ron.” Hermione cũng công bằng nói, cô bé nhanh chóng liếc qua Zabini một cái, người sau lại khinh thường mà nhướng mày với cô. Hermione giận dữ mà thu hồi ánh nhìn rồi cào loạn mái tóc nâu quăn xù của mình, chán nản mà thêm một câu “Tuy rằng để chấp nhận việc này thật khiến người ta căm tức” .
Draco từ trên thân Buckbeak–chú bằng mã mà anh đang cưỡi trượt xuống, tuy đều là năm ba nhưng anh so với Harry còn cao hơn nửa đầu, nên lúc tiếp đất cũng không quá khó khăn—— trên thực tế, đến cái áo choàng màu xanh lục của anh cũng không có lấy một nếp nhăn. Những học sinh Slytherin vây quanh đều tự động nhường đường, đúng vậy, Malfoy chính là thủ lĩnh của Slytherin năm ba đó.
“Lại đây, cái tên nhóc ngốc nghếch này.” Draco khinh miệt mà nói.
Mỗi một lần gặp được ba người tam giác vàng Gryffindor, liền đồng nghĩa với việc mình bị người này công kích, này thật không tồi đâu nhỉ. Scorpio liếc Ron một cái, chậm rãi nhích chân về phía “Người dẫn đường” đang đi về phía mình. Nhưng mà không đợi cậu bước được nửa bước ——
“Ron!”
“Ron!”
“Weasley! —— “
“Buông cậu ấy ra —— “
Thanh âm lộn xộn vang lên, Ron lúc này mới ý thức được bản thân làm cái gì, cậu, lại một lần nữa, vươn tay giữ chặt cánh tay cậu bé Slytherin còn chưa cao đến cằm mình. Trong tiếng kêu ngày càng lớn của Harry cùng Hermione, cậu giống như bị phỏng mà mãnh vội giật tay lại.
Lúc này đây, cậu xấu hổ đến nỗi hy vọng có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Hành động này của cậu ta không biết vì sao làm cho sắc mặt của vương tử Slytherin vốn đang ôm cánh tay đứng một chỗ trở nên dị thường âm trầm, khuôn mặt tái nhợt của anh cũng không có biểu tình gì quá phong phú, chỉ là bởi vì căm tức mà nhiễm lên một tầng màu đỏ. Sau lưng như có mưa gió nổi lên, xem ra sắp có người không được yên thân rồi đây.
Mà chính lúc này, Buckbeak lại từ phía sau cắn lấy áo choàng của Draco, lôi lôi.
Sức kéo rất lớn làm cho Draco lảo đảo ngã về phía sau.
“… … … … … … … … … … … … … … … …”
“Phì.”
Một trận trầm mặc quỷ dị, Scorpio là người đầu tiên không nhịn được nở nụ cười. Ngay sau đó xung quanh tựa như nổ tung, Gryffindor bắt đầu lớn tiếng cười nhạo, mà không xong nhất chính là, nhóm Slytherin có vẻ đều cùng lúc không muốn giữ vẻ nghiêm túc, Pansy càng trực tiếp hơn nữa là cười đến ngã lên người bạn gái bên cạnh, tai Draco đỏ rực lên.
Khi đối diện với cặp mắt màu xám tối tăm bừng bừng lửa giận, Scorpio vô tội mà rũ xuống khóe miệng —— kỳ thật cậu chỉ là bỗng nghĩ tới Hắc tử trong nháy mắt đó mà thôi.
“Xem ra Buckbeak rất thích cậu, cậu Malfoy.” Hagrid đứng sau mọi người đắc ý xen mồm.
Nhóm Slytherin càng cười lớn hơn nữa, Malfoy hiện tại thoạt nhìn tựa như tùy thời sẽ đứng phắt dậy mà tung cho Hagrid một lời nguyền không thể tha thứ! Harry đứng ở bên cạnh Hagrid còn lộ ra biểu tình không nỡ nhìn.
“Không, Hagrid, đây không phải là trọng điểm!” Hermione cao giọng nói, thanh âm của cô vang lên trong tiếng cười loạn của đám người có vẻ khá đột ngột, có vẻ cô bé đang rất tức giận vì chuyện gì đó, bởi vì cô thậm chí quên việc phải gọi Hagrid là giáo sư, rất may là nom Hagrid không quá chú ý việc này.
Draco hiện tại thì đang cố gắng cứu vớt áo choàng của mình khỏi bị Buckbeak cắn lấy, nhưng điều này lại càng khiến Buckbeak nghĩ rằng anh đang muốn chơi đùa với nó. Vì thế lắc lắc cổ, thân thể không cường tráng mấy của Draco cũng vì thế mà bất lực bị lơ lửng trên không trung như cái dây thừng.
“A, a, Buckbeak, mày thật đúng là một đứa bé hư hỏng!” Hagrid tràn ngập từ ái mà nói.
Nếu ông không nói một cách tràn ngập yêu như vậy thì có lẽ rất nhiều người ở đây đều sẽ đồng ý với ông. Draco nhìn qua có chút hoảng sợ lại như đang cực lực che dấu, nói ngắn gọn chính là anh có vẻ tức giận hơn là sợ hãi ——
“Blaise, dừng cái điệu cười ngây ngô của cậu lại, và mau giúp tôi đuổi cái con súc vật ngu ngốc này đi! —— “
Zabini thu lại nụ cười, nhún nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm: “A, lúc tớ cúi đầu với nó nó còn chẳng thèm để ý đến nữa là, vậy nên muốn tớ lại gần nó tuyệt đối không phải là ý kiến hay đâu, Draco.”
“Nott!” Ánh mắt Draco chuyển hướng sang một Slytherin tóc đen.
“Nó thích cậu, cậu có thể thử cùng nó trao đổi mà, Draco.” Cậu trai kia lười biếng mà nói.
“Chết tiệt! Các cậu đợi đấy!” Draco xoay người, thoạt nhìn cho tới tận bây giờ anh cũng không có ý định xin sự giúp đỡ của Hagrid, cho dù đó chắc chắn là biện pháp hữu hiệu nhất duy nhất. Scorpio thở dài, chuyện dù sao cũng có một phần trách nhiệm của cậu —
Tay phải khẽ lật, cậu sử dụng một cái linh quyết đơn giản, xung quanh bắt đầu nổi lên một cơn gió nhẹ. Scorpio biết, đây là biểu hiện phép thuật đang có hiệu quả—— việc này thật tuyệt, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng bùa chú bao vây sơ cấp, trước đó cậu chỉ mới thấy qua nó trên sách của ông ngoại mà thôi.
Scorpio không có chú ý tới rằng Ron đứng phía sau cách cậu không xa, Ron cảnh giác mà nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, đem tất cả các động tác đó thu hết vào trong mắt.
“Thả ra! Đồ súc vật xấu xí —— “
“Không, Malfoy, cậu không thể vũ nhục nó như vậy, nó có thể nghe hiểu ——” đây là Hagrid.
“Không không không không, Merlin a nó muốn làm gì vậy!” Âm thanh thét chói tai của con gái, đây hiển nhiên là Pansy.
Buckbeak đập cánh, đôi mắt hổ phách kì lạ lại có thể đem bi thương cùng phẫn nộ truyền cho mỗi người ở đây, nó giơ cao móng vuốt bén nhọn. Sau một tiếng áo choàng bị xé rách, Draco đau đớn mà ngã trên mặt đất, máu tươi tuôn ra như suối, màu cứ tiếp nối mà trào ra từ thắt lưng của anh.
Mà Buckbeak nhìn qua còn muốn nhào qua cào thêm một cái nữa ——
“Tiềm long nan hành, sơn thảo thổ thạch (潜龙难行, 山草土石) nghe lệnh! ——” Scorpio đứng ở sau đám người nhanh chóng thấp giọng niệm, “Khai!”
Hơn mười luồng lam quang chói mắt đột ngột mọc lên từ mặt đất kéo thẳng lên trời xung quanh Buckbeak, chúng tạo nên một vòng chắn hình tròn, Buckbeak dường như lại càng hoảng sợ, nó giơ móng vuốt cố gắng phá bỏ rào chắn kia thì bị phản ngược trở lại, lần này, thực tế làm nó càng thêm phẫn nộ!
“Đó là phép thuật gì vậy! Tớ chưa bao giờ thấy qua nó ở trên sách!” Hermione sắc nhọn kêu lên, thanh âm còn mang theo cả run rẩy.
“A, quản nó làm cái gì! Đây không phải là lúc! Hermione!” Harry căm tức mà trả lời, cao giọng nhắc nhở vị cao to hoàn toàn bị dọa cho ngơ ngác bên cạnh cậu, “Hagrid! Bác phải đưa Malfoy đến chỗ bà Pomfrey!”
Hagrid bừng tỉnh mà nói: “A! Đúng vậy! Bà Pomfrey—— Đây thật sự là —— ai dùng phép thuật đó? Mau đứng ra đi, tôi phải cộng điểm cho người đó!”
“Ai để ý tới cái này cơ chứ!” Pansy bén nhọn hét lên giận dữ với Hagrid, “Draco cần được đưa đến bệnh xá đi! Hiện tại! ! Cái đồ ngu xuẩn!”
“… … Đừng hét nữa, Pansy.” Draco nằm trên mặt đất như trước, cánh tay anh ôm bụng dính đầy máu, hiển nhiên anh còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng mà khuôn mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại trắng bệch đến đáng sợ, “Cậu thét chói tai làm miệng vết thương của tôi đau .”
“A, Draco!” Pansy che miệng, từng giọt nước mắt lăn dài trên khóa mắt cô, giống như so với bản thân Draco thì cô lại càng đau hơn, giây tiếp theo, cô nhào vào ngực Zabini —— tuy rằng cô càng muốn nhào vào lòng Draco hơn, nhưng động tác này hiện tại sẽ trở thành nguyên nhân mưu sát Draco.
Nhanh lên. Scorpio lo lắng nghĩ, cậu có thể cảm giác được bùa chú giam cầm đang dần yếu đi—— bùa chú giam cầm cấp thấp thế này không thể giữ chân sinh vật huyền bí lâu được, có thể là do cấp độ không giống, có thể là tính chất sinh vật bất đồng, cũng có khả năng căn bản là do đạo hạnh của cậu không tới nơi tới chốn, tóm lại ——
Hagrid vội vàng ôm lấy Draco, không cần tốn nhiều sức. Tim Scorpio giật thót, bụng dưới của Draco có một vết rách sâu, miệng vết thương rất sâu vô cùng và dị thường dữ tợn, da thịt hoàn toàn lộ ra, dòng máu đỏ tươi cứ không ngừng mà tuôn ra.
“Ban quản trị chắc chắn sẽ lập tức khai trừ lão.” Nott đứng bên Scorpio, âm trầm mà nói.
“Đó đều là lỗi của Malfoy!” Một Gryffindor nghe được lời Nott, không chút khách khí mà nói, ” Giáo sư Hagrid đã nhiều lần nhắc nhở chúng ta, chúng ta phải lễ phép và tôn trọng nó!”
“Dean! Đừng nói nữa.” Không biết từ khi nào mà Harry đã từ bên ngoài hướng đến phía bọn họ, Scorpio khó hiểu mà nhìn cậu ta, lúc này Cậu bé sống sót có vẻ hơi bất an, cậu ta liếc nhanh Scorpio một cái sau đó tận lực mà dời đi ánh mắt, “Chúng ta qua chỗ bác Hagrid xem thử.” Cậu quay đầu nói với Ron.
Lúc này, Buckbeak đã thoát khỏi bùa chú giam cầm, nó đập cánh xác để xác nhận bản thân đã khôi phục tự do. Sau khi quay đầu gào to một tiếng đầy phẫn nộ với các học sinh, nó liền tung cánh bay lên không trung, mà những con bằng mã khác đã sớm không thấy tăm hơi.
Khóa học này hiển nhiên lại phải kết thúc sớm.
Ngày khai giảng đầu tiên, lớp chăm sóc sinh vật huyền bí của Hagrid có hai khóa thì cả hai đều phải chấm dứt trước tiên.
Scorpio nhếch khóe miệng, có một khắc, cậu đã cho là mình hoàn toàn đồng ý với lời Nott nói, Hagrid có lẽ thật sự không thích hợp làm giáo sư ——
Nhưng cũng không phải ông ấy cố ý.
Một thanh âm phản bác nhỏ giọng vang lên trong đầu cậu.
Đúng vậy, nhưng là sự thật lại quỷ dị đến mức tồi tệ. Cậu trào phúng mà phản bác cái âm thanh kia.
Đi theo sau nhóm Slytherin, cậu quyết định ghé qua bệnh xá xem thử bản thân có giúp được gì đó không. Khi đang đi ở sau cùng, một bàn tay bỗng nhiên giữ lấy vai cậu ——
“Cái gì thế?” Scorpio dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng mà nhìn cậu trai tóc đỏ.
“Tôi thấy cả rồi, lúc nãy lại là cậu.” Ron mặt không đổi sắc mà trần thuật lại sự thực này. Khi nói, cậu ta có thoáng ngẩng đầu lên một chút, Hermione cùng Harry đang đi ở mặt sau của một nhóm Gryffindor, hình như họ đang kịch liệt tranh luận chuyện gì đó, hai người nhìn qua có vẻ như đều vô cùng căm tức đối phương, không ai chú ý tới việc cậu ta vắng mặt.
Scorpio trầm mặc một lát.
Cuối cùng, cậu trào phúng mà nhếch khóe môi, không vui vẻ tí nào mà nói với vị Gryffindor kia: “Vậy thì sao, mẹ nó, làm như ai cũng để ý đến việc đó vậy, Weasley.” (Scor của chúng ta tức giận rồi kìa~~ dại quá em trai Ron à =)))) xin dành một phút mặc niệm cho sự thông minh ‘quá liều’ của cậu em….)