Công Lược Nhầm

Chương 3

Giọng nói thanh lãnh khiến người ta mềm nhũn chân tay.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Tống Hạc.

“Lục soát cho tôi. Tìm được Vương Thiển Thiển thì đánh gãy chân cô ta.”

Cố Uyên cúi đầu, nhìn chiếc váy cưới bị xé thành một cục vải rách trên người tôi, hắn nhếch mép trào phúng.

“Trà xanh nhỏ, ngồi đây."

Hệ thống đột nhiên nhắc nhở tôi: [Ký chủ! Không được để Tống Hạc nhìn thấy cô nɠɵạı ŧìиɧ, sẽ bị trừ thời gian sống đó!!!!]

Tôi lại càng hoảng sợ, đang định đứng dậy khóa cửa.

Cố Uyên đột nhiên nắm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hắn hơn.

Mùi bạc hà thanh mát nhanh chóng chiếm lấy tâm trí tôi.

Hắn thật sạch sẽ.

Không nhiễm một hạt bụi.

Tay Cố Uyên vuốt qua đường cong eo tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái.

Tôi nhịn không được, phát ra một tiếng thở gấp.

Ngay sau đó, cửa sổ được mở ra.

Ánh sáng ban mai sáng rực chiếu vào.

Giá áo chặn nửa người trên của Cố Uyên.

Tống Hạc không thấy được tôi đang ẩn núp—— đôi má ửng đỏ. Giang chân ngồi lên một đôi chân dài quần tây đen, thần sắc kinh hoàng.

Hệ thống kêu lên một tiếng, [Thời gian sống sắp hết, đếm ngược mười, chín...]

[A a a a a, ký chủ đừng hôn nữa, ngủ với hắn đi! Ngủ với hắn nhanh hơn!]

Tôi luống cuống tay chân mà cởi thắt lưng của Cố Uyên.

Giây tiếp theo, Tống Hạc rít gào vang vọng toàn bộ sân.

"Vương Thiển Thiển, cô dừng tay cho tôi!"

"Hôm nay nếu để cô cùng với tên đàn ông chó má đó tứ chi lành lặn đi ra ngoài, tôi sẽ đổi họ!"

Cố Uyên rất bình tĩnh, vuốt ve đầu tôi.

"Để tay ra phía sau."

"Hả?"

Ngoài cửa sổ có vẻ như có rất nhiều bạn bè và người thân đến.

Cố Uyên tháo cà vạt của mình xuống, buộc cổ tay tôi lại.

Nở một nụ cười dịu dàng.

"Không phải muốn ngủ với tôi sao?"

"Không có sức lực, làm sao có thể ngủ trước mặt người khác được?"

Không phải...

Những người này, đều là hắn gọi đến?

Thời gian sống mà tôi khó khăn lắm mới giành được đang nhanh chóng cạn kiệt.

Tôi bị hắn trói tay, hoảng hốt đến nỗi khóc nức nở.

"Anh thả tôi ra!"

"Bằng không thì tôi không thể ngủ với anh được."

Vẻ mặt thản nhiên của Cố Uyên lập tức biến mất hầu như không còn.

Hắn hơi nhướng mày, khóe môi cười lạnh, "Muốn ngủ thật?"

“Chẳng lẽ là giả?!"

Dưới sự đe dọa của cái chết, cả người tôi nhũn ra, run rẩy mà ngã vào l*иg ngực Cố Uyên.

Khóc nức nở.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Uyên thấy có người bởi vì không ngủ được với hắn mà khóc lóc.

Ngoài cửa sổ tụ tập càng ngày càng nhiều người xem náo nhiệt.