Tiếng động cơ xe dừng lại, Kỳ Tế đem xe đỗ vào chỗ cùng Thịnh Nam Huyền xuống xe lấy quà hướng tới nhà Tống Vi Âm đi đến.
Thịnh Nam Huyền nhìn chằm chằm những cái đó túi hàng xa xỉ, cà khịa hắn một câu: “Không biết còn tưởng rằng anh chuẩn bị đi gặp mẹ vợ tương lại, ai biết đây là đang đi gặp mẹ vợ cũ.”
“Thì vẫn luôn là mẹ vợ, cho nên rất cần lấy lòng mẹ.” Kỳ Tế bày ra nói: “Đây là trang sức cho mẹ, đây là quần áo và giày cho em gái, đây là cho Chu thúc, tóm lại thăm mọi người cần tí quà cáp.”
“Anh cũng thật là mấy thứ này rất nhiều tiền.” Thịnh Nam Huyền không phải là keo kiệt, chỉ cảm thấy không cần thiết mọi thứ đều mua đắt tiền như vậy, mẹ căn bản không thèm để ý mấy thứ này, Tống Vi Âm nữ sĩ rất ít khi ở bên ngoài khoe con trai với con rể.
“Ai ui, lão bà đau lòng túi tiền, yên tâm lão công chỉ cần một giây là kiếm về lại cho em” Kỳ Tế hướng lão bà an ủi, đang đợi ở thang máy, còn thừa dịp bốn phía không ai hôn Thịnh Nam Huyền một chút.
“Anh có thể đứng đắn một chút hay không,lại không phải đang ở nhà.” Thịnh Nam Huyền khẽ đẩy một cái, cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Thang máy đến tầng 12 mở ra, đại khái là nghe được tiếng xe của Kỳ Tế , Tống Vi Âm cùng Chu Thiển đã đợi ở cửa. (tầng 12 nghe được tiếng xe ???)
Kỳ Tế cung kính kêu một tiếng: “Mẹ.”
Tống Vi Âm liếc mắt nhìn hắn, nhịn xuống không mắng hắn, khi Thịnh Nam Huyền gọi nàng lập tức thay đổi gương mặt tươi cười lên tiếng, trước sau hai thái độ chênh lệch quá lớn.
Chu Thiển là đối xử bình đẳng, bé đi lên ôm ôm hai người bọn họ, thân mật nói: “Ca ca, Kỳ ca ca, rất nhớ các anh a.”
“Chúng ta cũng nhớ em.” Kỳ Tế cầm quà trong tay đưa cho Chu Thiển: “Cho em quần áo với giầy, đợi lát nữa thử xem có hợp hay không.”
“Cảm ơn Kỳ ca ca, yêu anh.” Chu Thiển thực vui vẻ kéo hai vị ca ca hướng trong phòng đi đến.
Thịnh Nam Huyền để túi đang cầm lên tủ ở trước cửa, một tay ôm Tống Vi Âm: “Mẹ, Chu thúc còn chưa tan làm sao?”
Tống Vi Âm vỗ vỗ lưng con trai, rồi sau đó xoay người hướng phòng bếp đi đến: "Rồi, ông ấy đi siêu thị mua rượu.”
“Chúng ta cũng không uống rượu, Kỳ Tế còn phải lái xe, con cũng không thể uống.” Thịnh Nam Huyền thay dép lê liền tiến vào phòng bếp.
“Để anh, em bận cả ngày, đi vào sô pha ngồi.” Kỳ Tế giữ Thịnh Nam Huyền lại, chính mình đi theo Tống Vi Âm vào phòng bếp.
Thịnh Nam Huyền nghe lời tránh ra, bởi vì cậu đối với bản thân nhận thức rõ ràng, cậu vào nhiều lắm chỉ giúp rửa rau, những cái khác vượt khả năng của cậu.
Tống Vi Âm không cần hỗ trợ, đồ ăn đã làm không sai biệt lắm, thấy Kỳ Tế đi theo vào, không nóng không lạnh nói: “Tôi không cần cậu hỗ trợ, đi ra ngoài ngồi đi.”
Kỳ Tế cười tủm tỉm kêu một tiếng mẹ: “Con có chuyện cần nói với mẹ.”
“Tạm thời tôi không rảnh cùng cậu nói chuyện.” Tống Vi Âm đem đồ vừa làm xong bảo Kỳ Tế mang mang đi: “Đem đồ ăn mang ra đi đừng ở chỗ này chướng mắt.”
Kỳ Tế cũng biết Tống Vi Âm đối với mình không thật ưa thích, liền tự giác bưng canh đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Chu Hạo đang đẩy cửa vào, liền nói: “Chu thúc đã về.”
Chu Hạo ôn hòa từ ái, vô luận là đối với Thịnh Nam Huyền hay Kỳ Tế đều biểu hiện thực nhiệt tình, hắn cười cùng Kỳ Tế nói: “Tiểu Kỳ tới a, thúc đi mua rượu, đêm nay cùng các con uống hai ly.”
Chu Hạo trước theo thói quen nói hai ly, nhưng trước khi Thịnh Nam Huyền kết hôn, bởi vì uống rượu nhiều làm tuyến tuỵ bị viêm, thiếu chút nữa nguy hiểm tới tính mạng, sau đó bị Tống Vi Âm nghiêm khắc cấm uống rượu, hôm nay thừa dịp Kỳ Tế tới, nghĩ giải tỏa chút cho đỡ thèm.
“Chu thúc, con còn phải lái xe, không thể uống rượu.” Kỳ Tế ngồi xuống bên Thịnh Nam Huyền.
“Vậy Nam huyền cùng thúc uống.” Chu Hạo hướng về phía Thịnh Nam Huyền làm mặt quỷ, hắn thật sự quá muốn uống.
Thịnh Nam Huyền vuốt ve bụng nhỏ, nhìn dáng vẻ của thúc ấy xem ra mẹ chưa nói với thúc ấy chuyện mình mang thai, Kỳ Tế đã cự tuyệt chính mình lại cự tuyệt nữa giống như thực đáng thương, đành phải thỏa hiệp: “Kỳ Tế, lúc về để tôi lái xe, anh bồi Chu thúc uống hai ly.”
Kỳ Tế sửng sốt một chút, nhíu mi đáp: “Được, để con bồi thúc uống hai ly.”
Kỳ Tế trong nói thầm, Nam Huyền tuy rằng không phải người thích rượu, nhưng một ít xã giao hòa bên ngoài cũng sẽ không cự tuyệt uống rượu, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Bị bệnh gì không thể uống rượu sao?
Hai ngày nay hắn luôn lo lắng, ngày hôm qua không cho Chu Tín tiếp tục tra, nay lại muốn Chu Tín cẩn thận đi tra ngày đó Thịnh Nam Huyền té xỉu rốt cuộc khám ra bệnh gì, vạn nhất có cái gì, nhất định không thể giấu bệnh, phải để Thịnh Nam Huyền tiếp nhận loại trị liệu tốt nhất.
“Kỳ Tế, anh nghĩ cái gì.” Thịnh Nam Huyền nhìn Kỳ Tế càng ngàysắc mặt càng khó coi, tới gần hắn thấp giọng nói: “Anh nếu là không muốn uống rượu, tôi bảo mẹ ra mặt cho.”
“Không có việc gì, bồi thúc ấy uống hai ly đi.” Kỳ Tế khó bỏ qua sự nghi ngờ trong lòng, đứng dậy đi ban công gọi cho Chu Tín.
"Chu Tín.”
“Kỳ tổng.” Chu Tín kêu một tiếng chờ Kỳ Tế phân phó.
Kỳ Tế nói: “Tiếp tục giúp tôi tra một chút hôm trước Nam Huyền té xỉu rốt cuộc nguyên nhân là gì, tôi vẫn cảm thấy em ấy có việc gạt tôi, làm tôi thực bất an.”
Chu Tín đáp: “Dạ, tôi liền đi tra.”
Kỳ Tế cúp điện thoại, thần sắc bất an trở về phòng khách, đang chờ đợi Chu Tín gọi, thật là cực độ dày vò.
Chu Hạo như ý nguyện uống rượu, nhưng bị Tống Vi Âm hạ chỉ chỉ có thể uống một chén, Kỳ Tế cũng chỉ bồi Chu Hạo uống một ly liền kết thúc.
Đề tài trên bàn cơn từ việc học của Chu Thiển cho tới chuyện củaThịnh Nam Huyền và Kỳ Tế, Tống Vi Âm phá lệ gắp cho Kỳ Tế một miếng thịt kho tàu, dặn dò hắn ăn nhiều đồ ăn một chút.
Kỳ Tế thụ sủng nhược kinh, rất là kinh ngạc nhìn nhìn Thịnh Nam Huyền, rồi sau đó bình tĩnh chờ đợi mẹ vợ ra chỉ thị.
Quả nhiên Tống Vi Âm thực mau liền bắt đầu mục đích bữa ăn hôm nay: “Kỳ Tế a, cậu cùng Nam Nam ly hôn lý do tôi không rõ, ngày đó cậu công khai thừa nhận ly hôn, rồi đơn độc gọi điện thoại cho tôi, nói cậu nhất định sẽ cùng Nam Nam phục hôn, lời này còn tính không?”
Kỳ Tế còn chưa kịp trả lời, Thịnh Nam Huyền đã lên tiếng: “Mẹ, mẹ đang cưỡng bách Kỳ Tế cùng con phục hôn?”
“Mẹ hỏi Kỳ Tế không hỏi con, hai đứa chơi cái gì tình thú mẹ mặc kệ, Kỳ Tế vui đuổi theo con, con cũng vui bị đuổi theo, nhưng là....” Tống Vi Âm ánh mắt dừng ở bụng Thịnh Nam Huyền theo sau lại nói: “Nếu hai đứa đều yêu lẫn nhau cũng đừng chơi cái gì người truy ta trốn, nhanh chóng phục hôn đi.”
Thịnh Nam Huyền rốt cuộc biết đêm nay mẹ mở Hồng Môn Yến là có mục đích gì, dở khóc dở cười nhìn mẹ mình: “Mẹ, hôm trước không phải mẹ còn nói con không cần cùng Kỳ Tế ở bên nhau mà?”
“Ngày đó là bởi vì con té xỉu mẹ tức giận, lời sao có thể coi là sự thật?” Tống Vi Âm liếc cậu một cái: “Vợ chồng mối lương duyên khó tìm, tìm thời gian mà lĩnh lại giấy kết hôn đi.”
Thịnh Nam Huyền nói thầm một câu: “ Mẹ không phải cũng ly hôn rồi tìm người khác kết hôn, đâu có phục hôn ?”
“Con cùng ta giống nhau sao?” Tống Vi Âm cả giận: “Mẹ và ba con đã không còn tình cảm, ở bên nhau là tra tấn nhau, hai con giống sao? Hai đứa hết yêu rồi à?”
Chu Hạo đảm đương người hoà giải: “Âm Âm em đừng nóng giận, việc phục hôn cũng không phải nói là làm liền được, em để hai đứa nhỏ tự thương lượng.”
Tống Vi Âm nói: “Anh đừng xen vào, ăn cơm.”
Thịnh Nam Huyền biết mẹ là sợ khi bụng lớn về sau sẽ không dễ làm, bản thân cậu là người nổi tiếng lại ở lúc đã ly hôn mà sinh hài tử sẽ bị dị nghị. Nhưng cậu cũng không tính chờ đến khi mình lớn bụng mới nói cho Kỳ Tế, chờ cậu hết giận, tự nhiên sẽ nói cho Kỳ Tế.
Cậu cùng Kỳ Tế phục hôn là không việc thể nghi ngờ, chỉ là bị mẹ ở trên bàn cơm yêu cầu như vậy, cảm giác như cả hai đang bị ép, đương nhiên đây là trách nhiệm của Kỳ Tế chỉ là có cảm giác khó chịu.
Thịnh Nam Huyền nói: “Mẹ, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong lại thảo luận vấn đề này.”
Tống Vi Âm không để ý tới con trai, nàng nhìn Kỳ Tế: “Kỳ Tế hôm nay cậu phải cho tôi câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc cậu có thể cùng Nam Nam phục hôn hay không?”
Kỳ Tế buông chiếc đũa trong tay, nhìn nhìn Thịnh Nam Huyền, duỗi tay bắt lấy tay cậu, hai người mười ngón nắm chặt, cùng nhau nhìn về phía Tống Vi Âm: “Mẹ, tình cảm của con đối với Nam Huyền như thế nào ba năm trước mẹ đã thấy rõ, đừng nói qua ba năm dù qua ba mươi năm tới lúc chết, con đều vẫn sẽ yêu em ấy, sẽ không thể xuất hiện tên người khác trên giấy hôn thú của Kỳ Tế con.”
“Bọn con vì sao ly hôn, con biết em ấy cũng biết.” Kỳ Tế cười cười: “Cho nên việc phục hôn là nhất định, nhưng không phải hiện tại, gần đây con còn có chuyện phải giải quyết, thứ hai Nam Huyền cũng chưa hoàn toàn nguôi giận. Nhưng con hướng người đảm bảo sẽ không vượt quá ba tháng, trong vòng ba tháng, Nam Huyền nhất định sẽ lại lần nữa trở thành vợ của con.”
Tống Vi Âm lại nhìn thoáng qua bụng Thịnh Nam Huyền bụng: “Hai tháng, không thể lâu hơn.”
Thịnh Nam Huyền đỡ trán, thật là mẹ cậu rồi, cái này cũng có thể cò kè mặc cả. Cậu há mồm lại muốn nói cái gì, bị Tống Vi Âm một ánh mắt ngăn lại.
Kỳ Tế gãi gãi lòng bàn tay Thịnh Nam Huyền bảo đảm nói: “Vâng trong vòng hai tháng con nhất định cùng Nam Huyền sẽ phục hôn.”
Tống Vi Âm được đáp án vừa lòng, thái độ khá hơn nhiều, thúc giục Kỳ Tế nói: "Nhanh ăn cơm, đồ ăn sắp nguội, ăn xong mẹ lại lấy thêm cho con chén cơm.”
Nội tâm Thịnh Nam Huyền trợn trắng mắt, liền tự xưng mẹ, lúc trước Kỳ Tế kêu nàng mẹ đã bị mắng, này thái độ chuyển biến cũng nhanh quá đi.
Sau khi dùng cơm xong, Tống Vi Âm ở phòng bếp rửa chén, Thịnh Nam Huyền đi qua muốn hỗ trợ, bị nàng cự tuyệt. Vì thế Thịnh Nam Huyền lại bưng trà nóng đi qua, một bên uống nước một bên cùng mẹ nói vài câu.
“Mẹ, người không cần yêu cầu Kỳ Tế cùng con phục hôn, bọn con không cần sự hứa hẹn này.” Thịnh Nam Huyền nói: “Chờ khi con đem chuyện mang thai nói cho anh ấy, anh ấy tự nhiên nóng nảy, bất quá anh ấy hiện tại không thể cùng con phục hôn là thật sự, nhà bọn họ rất phức tạp.”
“Mẹ biết hai đứa có tình cả, nhưng tình cảm có thể thay đổi, Nam Nam bản thân con cũng là Alpha, con cảm thấy Alpha thật sự không cần đánh dấu vẫn chung thủy một lòng được sao?” Tống Vi Âm nói lời thấm thía: “Mẹ không tin Kỳ Tế cũng không tin con. Các con đều là Alpha cuối cùng đều sẽ khuất phục trước bản năng, nhất định sẽ đánh dấu omega có độ phù hợp cao với mình, đừng nói mẹ đem các con Alpha bạc tình, lần trước chuyện của Kỳ Tế với Omega kia con liền thật sự tin tưởng nó hoàn toàn?”
“Con tin tưởng.” Thịnh Nam Huyền nghiêm túc nói: “Con cũng tin tưởng chính mình, con yêu Kỳ Tế, Kỳ Tế yêu con, chúng con bên nhau không phục thuộc tin tức tố, chúng con là thuần túy yêu nhau nên mới ở bên nhau.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Tống Vi Âm lau khô vêt nước trên tay vệt, vỗ vỗ alpha cao lớn, lại cúi đầu nhìn bụng cậu “Mấy ngày nữa phải đi khám thai, con nếu còn không tính nói cho Kỳ Tế, mẹ đi cùng con.”
“Ân, đến lúc đó lại nói.” Thịnh Nam Huyền khom lưng ôm lấy Tống Vi Âm: “Mẹ, đừng lo lắng cho bọn con, bọn con biết bản thân đang làm gì mà.”
“Ân, mẹ biết.” Tống Vi Âm buông con trai ra, cùng cậu ra khỏi bếp.
Người một nhà trò chuyện trong chốc lát Thịnh Nam Huyền phải đi về, cậu hiện tại đang mang thai dễ dàng mệt mỏi, lúc này mới qua 9 giờ một chút đã ngáp liên tục.
“Mẹ, chu thúc, con cùng Nam Huyền đi về trước, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Kỳ Tế đứng lên, lại cùng Chu Thiển tạm biệt: “Nhợt Nhạt, ca đi đây.”
Chu Thiển đứng dậy ôm ôm hai người bọn họ: “Hai vị ca ca hẹn gặp lại, có rảnh liền trở về nha.”
“Ân, đã biết.” Thịnh Nam Huyền lên tiếng: “Mẹ, chu thúc, chúng con đi đây.”
Tống Vi Âm đưa bọn họ đến cửa thang máy, dặn dò vài câu phải chú ý cân đối dinh dưỡng, thẳng đến khi thang máy đóng lại mới xoay người trở về nhà.
Thịnh Nam Huyền nhìn thái độ khác thường an tĩnh như gà Kỳ Tế, hỏi: “Như thế nào không vui? Mẹ tôi chủ động muốn hai ta phục hôn, anh khó xử?”
“Anh cầu còn không được.” Kỳ Tế tươi cười nhìn Thịnh Nam Huyền: “Em đừng nghĩ lung tung, anh không có không vui.”
Nhưng Thịnh Nam Huyền cảm thấy Kỳ Tế có tâm sự sau bữa cơm rất khó không liên tưởng tới bởi vì mẹ đề cập tới việc phục hôn mà không vui.
Thịnh Nam Huyền duỗi tay lấy chìa khóa xe trong túi Kỳ Tế ra, hai người sóng vai ra khỏi thang máy, ở bên xe dừng lại, cậu đối Kỳ Tế nói: “Chúng ta khẳng định sẽ phục hôn nhưng trong lòng tôi vẫn chưa hết giận, không chỉ chuyện anh tự tổn thương tuyến thể, còn rất nhiều chuyện khác, anh biết chưa."
“Đã biết, tin tưởng lão công nhất định sẽ xử lý tốt.” Kỳ Tế bảo đảm nói.
“Ân, lên xe về nhà đi.” Thịnh Nam Huyền ngồi vào ghế lái khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là Kỳ Tế lại càng ngày càng bất an, Chu Tín còn chưa gọi lại, có phải thật sự tra ra vấn đề gì rồi? Chu Tín đang suy xét muốn nói với mình như thế nào sao?
Kỳ Tế mày đều cau thành chữ xuyên 川, đầu óc hắn bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, Thịnh Nam Huyền ngay từ đầu choáng váng buồn nôn, còn té xỉu, kỳ mẫn cảm cũng không đén đúng hạn, sau đó tất cả lại biến mất, thật rất khó đoán Thịnh Nam Huyền rốt cuộc bị bệnh gì. Chính hắn tự dọa mình, đem Thịnh Nam Huyền có khả năng mắc bệnh nn y khó chữa cũng nghĩ một lần, dọa chính mình mồ hôi lạnh ứa ra.
Chính là hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến việc Thịnh Nam Huyền chỉ đang mang thai, trong bụng có một tiểu tể tử, mà Kỳ Tế hắn là sắp phải làm ba ba.