Thịnh Nam Huyền mới vừa ăn được một lát, điện thoại trên sô pha kêu lên, cậu nghiêng đầu đi nhìn thoáng qua, là mẫu thân đại nhân họi video tới.
“Dạ, mẹ.” Thịnh Nam Huyền ấn nghe, hướng về phía màn hình nhìn Tống nữ sĩ cười cười.
“Đang ăn cơm?” Tống Vi Âm thấy Thịnh Nam Huyền trong miệng nhai cơm, liền hỏi: “Cho ta xem đang ăn cái gì?”
Thịnh Nam Huyền đem màn hình chuyển qua, còn cố ý để Kỳ Tế dính vào, chính là muốn mẹ cậu nói chuyện chú ý ngàn vạn lần đừng đem chuyện cậu mang thai nói ra. “Cho mẹ nhìn này, cũng không tệ lắm, Kỳ Tế làm.”
“Mẹ, đã lâu không gặp ạ." Kỳ Tế vội vàng gọi một tiếng, đem con tôm đã lột vỏ xong đưa tới miệng Thịnh Nam Huyền, đúng lúc ở trước mặt mẹ vợ xoát hảo cảm.
“Ai là mẹ cậu? Cậu cùng Nam Nam đã ly hôn.” Tống Vi Âm cho ánh mắt xem thường, đáng tiếc Kỳ Tế không nhìn thấy, nàng thấy Kỳ Tế vẫn rất tức giận, không tránh khỏi muốn lải nhải vài câu: “Cậu nấu cái gì cho con trai tôi vậy? Cậu có biết hiện tại nó rất cần dinh dưỡng a, nó hiện tại chính là......”
“Mẹ.” Thịnh Nam Huyền vội vàng nuốt xuống tôm, chặn đứng Tống Vi Âm đang nói, sợ nàng lỡ miệng, “Đồ ăn Kỳ Tế làm dinh dưỡng cân bằng, đối với con vẫn đầy đủ dinh dưỡng, mẹ đừng trách cứ.”
“Còn còn che chở cho nó.” Tống Vi Âm cũng bỏ qua, nàng cười nói: “Hôm nay là thứ bảy, mẹ rảnh, buổi tối con về nhà ăn cơm đi, mẹ làm đồ ăn ngon cho.”
Thịnh Nam Huyền không cự tuyệt, nhưng là cũng không lập tức đáp ứng: “Buổi chiều còn nhiều cảnh quay không biết bao giờ xong, con sẽ cố, nếu 7 giờ còn chưa kết thúc, mẹ không cần chờ con.”
Tống Vi Âm nói: "Được rồi, mẹ biết con bận. Nếu về thì để Kỳ Tế đi cùng, nói như thế nào nó cũng là......”
“Mẹ.” Thịnh Nam Huyền bất đắc dĩ kêu nàng một tiếng: “Mẹ có thể đừng nhắc tới chuyện đó?”
Tống Vi Âm trừng mắt nhìn cậu một cái: “Biết rồi, mẹ không nói là được, buổi tối cố gắng tới, mẹ làm món con thích ăn.”
“Ân, con sẽ cố.” Thịnh Nam Huyền cười nói: “Con tắt nha, đồ ăn sắp nguội.”
Kỳ Tế vội vàng cùng mẹ vợ nói: “Mẹ, buổi tối gặp.”
Tống Vi Âm miễn cưỡng đáp lại liền tắt điện thoại.
Kỳ Tế tiếp tục giúp Thịnh Nam Huyền lột tôm: “Ai,mẹ em vẫn không thích anh, anh đã đoán trước nếu tương lai phục hôn giống hệt lúc trước cùng em kết hôn bị các nàng đủ lý do phản đối.”
“Nàng sẽ không phản đối.” Thịnh Nam Huyền nghĩ tới bảo bảo trong bụng, cậu nghĩ thầm mẹ ngoài miệng nói không cần Kỳ Tế cũng có thể nuôi hài tử lớn khôn, nhưng nàng vẫn là muốn con trai có thể cùng Kỳ Tế phục hôn, từ việc nàng kêu Kỳ Tế cùng về nhà ăn cơm là có thể nhìn ra được.
“Em có chuyện gì giấu anh phải không?” Kỳ Tế không phải người ngu, vừa nãy Tống Vi Âm hai lần muốn nói cái gì, đều bị Thịnh Nam Huyền đánh gãy, hắn lại là người có vấn đề gì thắc mắc hỏi luôn, đặc biệt là chuyện giữa hắn và Thịnh Nam Huyền, chỉ cần có một điểm có nguy cơ hắn cũng muốn giải quyết hoàn toàn, trừ việc sinh con hắn cùng Thịnh Nam Huyền không thể có bất cứ vấn đề mâu thuẫn nào không thể nói.
Thịnh Nam Huyền trấn định tự nhiên bịa lý do mặt không đổi sắc: “Tôi không phải đã nói sao, nàng sẽ không phản hai ta phục hôn, tôi chỉ không muốn nàng ở trước mặt anh nói tới chuyện này, quá mất mặt.”
Kỳ Tế bán tín bán nghi, kỹ thuật diễn của Thịnh Nam Huyền hắn biết rõ, căn bản không rõ cậu nói thật hay nói dối, đành phải nói theo cậu: “Vậy em đồng ý cùng anh phục hôn?”
Thịnh Nam Huyền ăn xong rồi, cậu buông chén đũa, bưng canh chậm rì rì uống: “Tạm thời anh không thể cùng tôi phục hôn, Kỳ Tế.”
Kỳ Tế cười: “Lão bà của anh rất thông minh.”
Thịnh Nam Huyền ra vẻ tức giận nhìn hắn: “Tôi cũng không tính cùng anh phục hôn, anh đừng nghĩ nhiều, đó là do mẹ tôi nghĩ, không phải tôi nghĩ.”
Lời cậu không thật lắm, Kỳ Tế cảm thấy mẹ cậu không có khả năng muốn bọn họ mau chóng phục hôn.
“Có việc cần bàn với em.” Kỳ Tế không muốn cùng Thịnh Nam Huyền bàn tới chuyện phục hôn lúc này, không có ý nghĩa, chỉ cần hắn đề nghị Thịnh Nam Huyền nhất định sẽ đồng ý không có gì phải nghi ngờ.
“Nói.”
“Biết TL không?” Kỳ Tế đem hộp cơm dọn dẹp, rót cho hắn cùng Thịnh Nam Huyền một ly nước ấm, sau đó ngồi xuống bên Thịnh Nam Huyền.
“Biết.” Thịnh Nam Huyền ăn no lại muốn đi ngủ, đem đầu gác lên vai Kỳ Tế lười nhác nói: “Tôi nhớ hình như nó thuộc sản nghiệp Kỳ gia, làm sao vậy? Hiện tại nó là của anh?”
“Không phải.” Kỳ Tế cười hỏi: “Em muốn?”
“Tôi muốn nó làm gì?” Thịnh Nam Huyền nghĩ nghĩ: “Tôi cũng chỉ dùng qua một lần dịch vụ bên đó, nơi đó chỉ để đốt tiền, đồ bán giá quá đăt, tuy rằng khi đó tôi cũng gọi là khá có tiêng, nhưng vẫn cảm thấy không đáng giá. Bất quá hải sản nhập khẩu cảu bọn họ, cũng không tệ lắm.”
Kỳ Tế nghiêng đầu hôn hôn chóp mũi của Thịnh Nam Huyền, tiếp tục nói: “Nếu em thích, chúng ta liền mở một siêu thị cũng chuyên làm nhập khẩu hải sản, dù sao thực phẩm quốc nội bây giờ nguy cơ ô nhiễm cao, chúng ta dùng sản phẩm giá phải chăng hơn để đại chúng có thể sử dụng.”
Thịnh Nam Huyền đẩy hắn ra xa một tí, ý bảo hắn đừng được một tấc lại muốn tiến một thước: “Anh nghĩ muốn mở liền mở? Trên danh nghĩa anh có nhiều sản nghiệp như vậy rồi còn muốn làm cái này? Giai đoạn đầu cần vốn đầu tư rất lớn, anh còn có tiền?”
“Là của em, dù anh mở, cũng là do em làm chủ.” Kỳ Tế duỗi tay ôm eo Thịnh Nam Huyền: “Em có thể cho anh tiền nha, kiếm lời lại trả em.”
Thịnh Nam Huyền thật sự rất mệt, mí mắt có chút cụp, cậu lẩm bẩm một câu, như làm nũng nói: “Không cho, tôi sợ lỗ vốn.”
“Ngốc.” Kỳ Tế nghe thấy bên tai có tiếng hít thở đều đều, cười cười, ôn nhu để Thịnh Nam Huyền nằm xuống sô pha, tìm tới một cái chăn mỏng đắp lên cho cậu, Kỳ Tế ngồi dưới đất, hôn hôn môi Thịnh Nam Huyền rồi sau đó phóng tin tức tố giúp cậu ngủ ngon.
Trịnh Tiểu Lỗi ở ngoài goc cửa: “Thịnh ca, đã đến giờ quay.”
Cậu làm trợ lý bao năm biết điểm dừng ở đâu, cậu nói xong, tuy rằng bên trong không có động tĩnh, nhưng là cậu sẽ không tiếp tục gõ. Ai kêu Kỳ Tế cùng Thịnh Nam Huyền trong một phòng đâu, vạn nhất phá hỏng chuyện tốt nào thì sao.
Kỳ Tế nhẹ nhàng mở cửa, nhỏ giọng nói: “Em ấy ngủ rồi, có gấp không? Không gấp thì để em ấy ngủ một lát.”
Trịnh Tiểu Lỗi cũng không biết có tính là gấp hay không, chỉ có thể gật đầu: “Đợi lát nữa em lại đến gọi .” Rồi sau đó xoay người đi tìm Tôn đạo diễn, hỏi xem có thể chậm nửa giờ.
Kỳ Tế nhìn thời gian, buổi chiều hắn còn cuộc họp với các gia tộc về việc chế tạo thuốc ức chế, không thể trì hoãn. Hắn quay đầu lại hôn Thịnh Nam Huyền một cái, đem chăn mỏng hướng lên trên đắp đến vai cậu, thấp giọng nói: “Buổi tối sẽ gọi em, về nhà nhớ chờ anh.”
Thịnh Nam Huyền động một cái nghiêng người mặt hướng vào bên trong, tay để ở trên bụng, trong miệng lẩm bẩm một câu, Kỳ Tế nghe không rõ, giống như đang nói cái gì, hắn xoa xoa tóc Thịnh Nam Huyền, lưu luyến không rời xoay người đi.
Thịnh Nam Huyền không chờ Trịnh Tiểu Lỗi lại lần nữa tới gọi cậu liền tỉnh, đứng dậy cầm lấy bình giữ nhiệt lên uống “Ai mang thai đều thích ngủ như vậy sao? Bảo bảo trong bụng lúc này mới hai tháng như vậy về sau làm sao bây giờ a?”
Trong phòng vẫn còn mùi tin tức tố nhàn nhạt của Kỳ Tế làm Thịnh Nam Huyền đang bực bội được trấn an, cậu tự mình an ủi nói: "Không phải chỉ là có bảo bảo, Omega yếu đuối còn có thể làm được, mình một Alpha nhất định cũng có thể làm được.”
Thịnh Nam Huyền mang theo động lực to lớn cố gắng hoàn thành cảnh quay. Cậu gọi cho mẫu thân đại nhân, nói là có thời gian trở về ăn cơm, Tống Vi Âm cuối cùng còn dặn dò cậu nhất định phải đem Kỳ Tế đến.
Thịnh Nam Huyền kỳ quái, từ lúc Tống Vi Âm biết hai người bọn họ ly hôn, thái độ đối với Kỳ Tế ngày càng kém, trước kia vốn đã không thích, bởi vì đối phương cũng là Alpha, hai người bọn họ từ lúc yêu đến khi kết hôn ngắn ngủn có ba tháng, làm Tống Vi Âm rất phản đối cuối cùng thật sự không lay chuyển được Thịnh Nam Huyền mới đồng ý, sau khi kết hôn Thịnh Nam Huyền đi theo Kỳ Tế tới Anh càng làm Tống Vi Âm tức giận, lần này như thế nào một hai phải bắt cậu mang Kỳ Tế tới.
Thịnh Nam Huyền đành phải gọi cho Kỳ Tế, điện thoại kêu lên hai tiếng đã có người nghe: “Uy, em tan tầm sao?”
“Ukm, đang lái xe tới đón em nè.” Như tâm linh tương thân, Kỳ Tế hỏi: “Có phải muốn anh sang chỗ mẹ ăn cơm?”
“Ân, mẹ tôi nhất định phải kêu anh tới.” Thịnh Nam Huyền hướng tổ quay đi đến, ngày mai bắt đầu quay ngoại cảnh, cậu còn một số việc cần giải quyết.
Kỳ Tế cười một tiếng, một tay chuyển động tay lái quẹo vào trường quay: “Đây chắc là Hồng Môn Yến, từ khi anh và em kết hôn ba năm nay, trừ phi em dẫn về, nàng chưa bao giờ chủ động bảo anh trở về ăn cơm, đêm nay là có ý tứ gì? Lão bà em biết không?”
“Tôi thật cũng không biết.” Thịnh Nam Huyền nói: “Chờ tới rồi nói sau, tôi còn có chút việc cần làm, anh đã đến rồi đi phòng nghỉ chờ tôi.”
Thịnh Nam Huyền đem cảnh quay ngoại cảnh an bài một chút với tổ đạo cụ, lại cùng vài vị diễn viên chính trò chuyện hai ba câu về trọng điểm ngày mai, liền thấy Kỳ Tế đang đứng ở bên ngoài hướng về phía cậu vẫy tay.
Lâm Hiên lập tức ồn ào: “Thịnh ca, hôm nay không mang chúng em đi Zeus ăn cơm sao?”
Thịnh Nam Huyền cười nói: “Tuy rằng Zeus hiện tại là của anh, anh cũng không thể mỗi ngày đi ăn không a.”
“Em cảm thấy anh đang khoe anh là ông chủ của một khách sạn.” Lâm Hiên bĩu môi.
“Thật không có, anh đây chỉ là nói sự thật.”
Lâm Hiên vội la lên: “Thịnh ca, anh đừng đi theo Kỳ Tế học những cái thói hư tật xấu đó.”
Kỳ Tế đã đi tới, khó chịu nhìn Lâm Hiên: “Tôi thì có thói hư tật xấu nào?”
Lâm Hiên trừng mắt nhìn hắn: “Toàn thân trên dưới đều hư.”
“Chúng ta đi trước, về nhà mẹ ăn cơm.” Thịnh Nam Huyền không nghĩ hai người bọn họ vừa thấy mặt liền cãi cọ, lôi kéo Kỳ Tế đi trước.