Tác Giả: |
Thuyền Bảo
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-13 09:35:15 |
Lượt Xem: |
57 |
Quản Lý: |
Tắm Giữa Mùa Đông
|
Đồng Vụ nổi tiếng là một mỹ nhân, da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, trông rất yếu đuối đáng thương.
Lần đầu tiên xuất hiện trong giới, cô lấy thân phận là vị hôn thê của Bùi nhị thiếu gia.
Vừa xuất hiện đã gặp phải vô số tiếng xì xào.
Ai mà không biết Bùi nhị thiếu gia đã có bạch nguyệt quang từ lâu, Đồng Vụ chẳng qua chỉ là tấm bình phong đối phó cha mẹ hắn mà thôi, huống hồ gia thế cũng không xứng đôi.
Ở vị trí khách quý cao nhất, những nhân vật thuộc đỉnh kim tự tháp ngồi đó.
Người nắm quyền đỉnh cấp hào môn ở Bắc Kinh Hạ Cận Sâm, lãnh đạm, cao không thể với tới. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Đồng Vụ ngoan ngoãn khoác tay vị hôn phu, yếu đuối như thỏ con.
Trưởng bối đánh giá: “Đẹp thì đẹp, nhưng nhìn không thú vị.”
Người Bùi gia nghiêng người tới, cung kính hỏi ý kiến anh.
Hạ Cận Sâm kẹp điếu xì gà vừa châm trong tay, ánh mắt sâu thẳm.
Chỉ nửa tiếng trước đó, đầu ngón tay cô run rẩy, nhẹ cắn môi dưới, mặt đỏ bừng lặng lẽ nhét một tấm thẻ phòng vào túi áo tây trang của anh.
Vài giây sau, Hạ Cận Sâm cách làn khói nhàn nhạt liếc nhìn cô gái ở phía xa, giọng điệu thờ ơ: “Quả thật vô vị.”
Khi rời tiệc.
Tấm thẻ phòng kia bị anh nhẹ nhàng ném vào thùng rác.
Ở Bắc Kinh, người muốn leo lên Hạ Cận Sâm nhiều vô kể, bất kể nam hay nữ.
Anh không bận tâm.
Sau này, bạch nguyệt quang nhiều năm ở nước ngoài của Bùi nhị công tử đột nhiên về nước, tất cả mọi người đều chờ xem Đồng Vụ mất mặt.
Người nhà ép Đồng Vụ cúi đầu níu kéo, cô bất đắc dĩ phải đến khách sạn gặp mặt.
Tối đó, Đồng Vụ đến muộn một chút.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc tây trang dựa vào lưng ghế, ngón tay nghịch tấm thẻ phòng kia, ngũ quan phủ một tầng lạnh lẽo.
“Cầu xin hắn làm gì.”
Hạ Cận Sâm lạnh mặt, lòng bàn tay mạnh mẽ nắm lấy eo thon của người phụ nữ, ép cô ngồi lên đùi mình, đầu ngón tay dùng sức xoa nhẹ lên đôi môi hơi run rẩy của cô.
Anh dẫn cô mở cửa phòng.
Đồng Vụ liếc mắt thấy ở cuối hành lang đối diện, Bùi nhị công tử đang được bạch nguyệt quang dẫn vào phòng xép bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt.
Sau lưng, người đàn ông cúi người tới gần, môi kề sát gáy cô, giọng khàn khàn ghen tuông.
“Vụ Vụ, hay là cầu xin tôi đi.”
Tiếng đóng cửa vang lên, quần áo rơi đầy đất.
______
Sau khi chia tay Bùi nhị công tử, mọi người đều chờ xem trò cười của Đồng Vụ.
Nhưng Đồng Vụ vẫn ra vào những câu lạc bộ cao cấp, trang sức và quần áo lộng lẫy trên người cô còn khoa trương hơn cả khi cô cố gắng trang điểm để đi dự tiệc cùng Bùi nhị thiếu gia trước đây.
Có người đồn rằng, Đồng Vụ đã leo lên một vị kim chủ có thể làm cha cô để tiếp tục duy trì vẻ ngoài hào nhoáng.
Buổi tối Đồng Vụ về đến nhà, cởi bỏ những trang sức đắt tiền, mặc váy ngủ lụa, nằm sấp trên chiếc giường mềm mại duỗi thẳng cổ.
Một bàn tay to phủ lên lưng cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt dọc từ chiếc cổ thiên nga thon thả của cô lên trên…
Đồng Vụ khẽ kêu lên: “Hạ Cận Sâm, đừng nghịch.”
Hạ Cận Sâm ôm người vào lòng, nhéo cằm cô ép nhìn thẳng, giọng khàn khàn hỏi: “Vụ Vụ, bên ngoài đều đồn anh là ông già, khi nào mới cho anh danh phận?”
.