Anh làm một tổng giám đốc siêng năng cần cù suốt bấy lâu nay, không phải là để mỗi ngày có thể làm ba cái chuyện dâʍ ɭσạи đó.
Anh không muốn giống như cặp ba mẹ nào đó của mình, cả ngày chỉ biết làm làm làm, làm mãi không ngừng, còn vứt công ty sang cho anh quản.
Cố Lạc sẽ không làm một người thiếu trách nhiệm như thế.
Anh phải nghiêm túc làm tốt vai trò của một tổng giám đốc, trở thành một tổng giám đốc bá đạo đạt tiêu chuẩn.
Khi Cố Lạc hồi hồn lại từ trong suy nghĩ của bản thân, nhóm thư ký sát vách đã chuyển đề tài.
"Các cô đã chuẩn bị xong trang phục cho đêm tất niên vào ngày mai chưa?"
"Tôi mua một bộ đồ ngủ hình khủng long, đến hôm đó nhất định sẽ làm một kích vang danh khắp công ty!"
"Cô đừng ngủ quên khi nhập tiệc nha, lúc đó lại thành ngủ quên một giấc tôi trở nên hot hòn họt ha ha ha."
Công ty của Cố Lạc là một công ty điện ảnh, mặc dù thời gian thành lập không phải quá dài song lại là một công ty rất có danh tiếng ở trong giới.
Bởi vì thời gian thành lập ngắn, tư tưởng cũng thuộc giới trẻ nên vào đêm hội tất niên của bọn họ, toàn bộ nghệ sĩ của công ty họ đều sẽ có mặt, vì vậy nhóm thư ký bên kia có suy nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ.
Trên thực tế bọn họ cũng không cổ hủ yêu cầu phải mặc trang phục dự tiệc trang trọng như thế nào, thậm chí vào thời điểm mẹ anh thành lập công ty này đã đặt ra một nguyên tắc: Đêm tất niên có thể mặc quần áo tùy ý, chỉ cần không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến dự là được.
Điều này đã trở thành văn hóa trong công ty, hàng năm khi đến đêm tất niên mọi người sẽ dốc hết sức lực chuẩn bị.
Thậm chí người có trang phục sáng tạo nhất sẽ nhận được giải thưởng trang phục ấn tượng nhất, vừa được khen thưởng vừa được tặng một bao lì xì dày cộm.
Đến nỗi Cố Lạc vào ngày thường luôn là một tổng giám đốc nghiêm túc, mỗi khi đến đêm tất niên anh cũng sẽ thay đổi một loại trang phục khác nhau.
Hiếm mới có dịp đông vui như vậy, anh cũng không phải là một tổng giám đốc cổ lỗ sỉ.
Nhưng năm nay nên mặc cái gì đây nhỉ? Đêm tất niên chỉ còn cách một ngày nữa là tới, Cố Lạc vẫn chưa nghĩ ra được ý gì hay ho.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ trên mặt bàn, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng Cố Lạc khẽ nhếch lên, không ấy cứ mặc như vậy đi.
---------------
Đêm tất niên diễn ra đúng theo kế hoạch, bốn thư ký ngồi chung một bàn với nhau, vừa cắn hạt dưa vừa tám chuyện.
Bốn người đều mặc những bộ đồ mà mình ưng ý nhất, tất nhiên nó cũng không phải trang phục dạ tiệc xinh đẹp gì hết.
Quả nhiên A Mai mặc bộ đồ ngủ hình khủng long, trông cực kì thoải mái dễ chịu. Tiểu Thư thì cosplay nhân vật nữ chiến binh, bộ tóc giả có chất lượng khá ok... Nhưng hôm nay có đến mấy người trong công ty cosplay nữ chiến binh thành ra bộ đồ của cô nàng cũng không mới lạ gì.
Jenny là một nữ ma cà rồng, hai chiếc răng nanh cản trở cô nàng ăn uống nên đã sớm bị vứt sang một bên.
A Vân thì là nhân vật Michael Jackson, một lát nữa cô còn phải biểu diễn, nhảy một điệu moonwalk(*) nổi tiếng.
(*) Moonwalk hay trượt về sau là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau.
Về phần Cố Lạc, sau khi lén lút quan sát nhóm thư ký từ một chỗ gần đó, anh giả vờ vô tình bước ra.
Vốn nghĩ bản thân đã điệu thấp hết sức song lại không trốn thoát khỏi đôi mắt của Tiểu Thư.
"A a a!" Cô nàng hét lên, "Đó là tổng giám đốc hả?"
Bởi vì thanh âm quá lớn nên gần như những người đang tám chuyện trên trời dưới đất hay đang ăn gì đó đều quay đầu nhìn về phía Cố Lạc.
Chỉ thấy Cố Lạc mặc một bộ đồ đen toàn thân, trên đầu gắn một đôi tai lông xù, chiếc đuôi màu đen khẽ lắc lư theo từng nhịp bước của anh.
Là hình ảnh nhân vật thám tử anime đang gây sốt trong nước - "Thám tử Miêu Miêu"!
Nhân vật chính là một thiếu niên có đôi tai mèo và chiếc đuôi dài, khi suy nghĩ thì hai lỗ tai sẽ động đậy, chiếc đuôi cũng vung vẩy hai bên, moe tan chảy lòng người.
Thêm vào kịch bản phá án được l*иg ghép cực kì khéo léo, có thể nói là phù hợp cho mọi đối tượng nên đã khơi dậy sự say mê của toàn dân.
Vừa hay, bộ phim này được sản xuất bởi công ty bọn họ, mặc dù không phù hợp với hình tượng hằng ngày của Cố Lạc song bởi vì là sản phẩm của công ty nên Cố Lạc biết mặc như này cũng không quá kỳ lạ.
Nhưng dù là vậy thì vẫn dẫn đến xôn xao khắp nơi, bởi vì mọi người phát hiện tổng giám đốc thật sự quá hợp với tạo hình này!
Thậm chí trước đây cũng có người thảo luận qua vấn đề này, bộ phim anime này có phải lấy từ hình ảnh tổng giám đốc nhà bọn họ hay không? Hiện tại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Ở trong trung tâm ánh mắt moe chết người, Cố Lạc có hơi không tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Tuyên truyền thêm cho bộ phim anime của công ty chúng ta."
Lời này cứ như giấu đầu hở đuôi.
Anh mặc đồ như thế này dĩ nhiên là có lòng riêng, lỗ tai và đuôi thật ra là đồ giả hết, anh chủ yếu muốn tìm cơ hội để lén lút thả lỗ tai và đuôi thật của mình ra để chúng hóng gió một tí.
Không phải nói ở nhà thì không được lộ nguyên hình, mà là ở trước mặt nhiều người công khai thế này có phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tìm chút thú vui cho sinh hoạt hằng ngày thôi.
Sau khi Cố Lạc xuất hiện không lâu, đêm tất niên chính thức khai tiệc.
Nội dung của bữa tiệc chính là ăn ăn uống uống và xem ca múa, ngoài ra còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Cố Lạc làm tổng giám đốc thì chỉ cần ăn uống vui chơi và ứng phó với đám người mời rượu mình.
Ngoài bốn thư ký ra thì Cố Lạc còn có một cánh tay đắc lực khác, chính là trợ lý riêng của tổng giám đốc, trợ lý Tiểu Tiền.
Mặc dù trợ lý Tiểu Tiền đã giúp anh cản không ít người mời rượu, song Cố Lạc vẫn uống khá nhiều, cuối năm mà, vui vẻ thôi.
Uống vài ly rượu vào bụng, Cố Lạc không nhịn được nữa, từ chối lời đề nghị muốn đưa anh đến toilet của trợ lý Tiểu Tiền.
Cố Lạc bước đi như giẫm trên mây, nhìn từ ngoài có vẻ bình thường nhưng tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa.
Tiệc tất niên được tổ chức ở phòng sự kiện trên tầng hai, có điều hôm nay có thể mọi người uống rượu hơi nhiều nên toilet ở tầng hai đều đã bị chiếm hết.
Cố Lạc định đến toilet ở phòng tổng giám đốc nhưng trong đầu chẳng hiểu sao chợt nhớ đến lời nói hôm nọ của Tiểu Thư, anh lại lảo đảo bước xuống tầng.
Nghe nói nhân viên bảo an kia có cái đó rất lớn, anh cũng muốn xem xem rốt cuộc là lớn đến cỡ nào?
Có lẽ mọi người đều đang vui chơi ở trên nên dưới tầng một cực kì yên tĩnh.
Cố Lạc dựa theo trí nhớ tìm đến toilet, có lẽ do anh cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó nên khi vừa vào cửa lại vừa vặn đυ.ng trúng nhân viên bảo an mới vào làm nọ.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, trên người mặc đồng phục bảo an chỉnh tề, đường nét cơ bắp ẩn giấu bên dưới lớp áo lộ ra vẻ cuồng dã và gợi cảm.
"Tổng giám đốc Cố." Nhân viên bảo an mới đến cung kính gọi anh một tiếng, sau đó định lướt qua.
Chẳng biết khi đó đầu óc Cố Lạc đang suy nghĩ cái gì, ngón tay thon dài duỗi ra nắm lấy ống tay áo người đàn ông nọ: "Đợi đã! Cho tôi xem c̠ôи ŧɧịt̠ của anh to cỡ nào?"