Đám Nhóc Tôi Nhặt Được Đều Là Người Thừa Kế Của Đế Quốc

Chương 9.2

Túc Dung nằm trên quần áo của cậu và chăm chú ngắm nhìn, Úc Thanh vừa mở mắt đã bắt gặp đôi mắt xanh xám trầm lặng của nó.

Dạo này Úc Thanh đã quen từ lâu, mỗi khi cúi đầu xuống, cậu luôn có thể nhìn thấy tiểu linh thú đang nhìn mình.

Úc Thanh sau khi đã ngủ một giấc ngon lành đưa tay nhéo nhéo sừng linh thú nhỏ, linh thú nhỏ hơi nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng dễ chịu kêu gừ gừ.

Úc Thanh nhận thấy rằng khi cậu nựng cặp sừng của nó là lúc nó thoải mái nhất, những chiếc sừng mềm mại tạo cảm giác rất tuyệt và Úc Thanh cũng thích nhéo nên cậu lại nhéo thêm vài lần nữa.

Tiểu linh thú thoải mái đến mức ngã xuống giường, lộ ra cái bụng mềm mại đầy lông.

Cảm ứng được kết nối vào lúc này.

Những chiếc sừng có ý nghĩa đặc biệt đối với trùng tộc. Chúng là nơi nhạy cảm nhất và chỉ được chạm vào bởi những người chúng thích và người thân của chúng, đó là sự dịu dàng duy nhất trong trùng tộc lạnh lẽo và cứng rắn.

Đột nhiên có một lực va chạm mãnh liệt, đến mức trùng tộc cao lớn và mạnh mẽ không thể chịu nổi, nhiệt độ trên tay người đàn ông dường như được kết nối với xương và máu của họ, khơi dậy sự thân thiết và niềm vui sâu thẳm trong tâm hồn họ, đạt tới mọi thớ thịt của cơ thể chúng, trên các đầu dây thần kinh.

Úc Thanh trong mắt hiện lên nụ cười, thoải mái như vậy sao?

Ngón tay vừa đặt lên bụng, bốn chân ngắn ngủn lập tức ôm lấy tay cậu, bàn tay hơi lạnh của cậu cũng được bao bọc ở một nơi ấm áp và mềm mại.

Từng sợi lông tơ mềm mại đều mang theo hơi ấm và dính vào làn da trắng mỏng của ngón tay, xua tan mọi dấu vết lạnh lẽo, ấm áp và dễ chịu.

Sáng sớm, Úc Thanh tâm tình vừa lười biếng vừa vui vẻ.

Cậu ôm con thú nhỏ trong tay đứng dậy khỏi giường, mở cửa gỗ, ngồi trên mặt đất ở cửa hang, tắm nắng sớm và nhìn xuống núi.

Các trùng tộc và Túc Dung có cùng một góc nhìn, khi ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy chiếc cằm trắng trẻo và mái tóc rũ xuống lạnh lùng của Úc Thanh, dưới ánh mặt trời, chỉ một góc đẹp như vậy cũng khiến các trùng tộc lóa mắt.

Trên đời làm sao có người đẹp trai như vậy, không, làm sao có sinh vật đẹp trai như vậy, đến nỗi họ không cách nào có thể bày tỏ hết niềm vui và thân thiết của mình. Họ lạ lùng mà nghĩ rằng người này chính là sinh ra từ thịt nơi đầu tim của họ.

Động nằm ở lưng chừng núi, phong cảnh phía dưới núi không bị cản trở.

Ánh nắng chói chang, cây xanh khắp nơi, hương hoa thoang thoảng trong gió khiến mọi thứ trông không hề u ám, nhưng nếu so với trước đây, trong mắt Úc Thanh, nơi này quả thực không còn phồn hoa nữa.

Đưa tay chạm vào sừng của trùng tộc và nhìn vào linh phủ trước mặt, Úc Thanh nghĩ đến cảnh tượng con rồng mà mình đã nuôi trước khi bay đến đây.

Đó có thể không phải là rồng, mọi người trong phái Hạp Sơn đều nghĩ như vậy. Dù sao rồng cũng là thần thú trong truyền thuyết, nhưng Úc Thanh lại nghĩ đó là rồng, toàn bộ giáo phái có ai dám nói khác không? Mặc dù khi nhặt được con rồng, Úc Thanh vẫn chỉ là một cậu bé.

Một thiếu niên địa vị cao, cả người thanh sương, ôm một con linh thú hắc ám không hợp với mình, nói với giọng trong trẻo chỉ có ở người trẻ tuổi: "Sư phụ, ta muốn nuôi con rồng này."

Vừa nuôi dưỡng chính là hàng chục năm.

Sở dĩ Úc Thanh luôn cho rằng đó là rồng là vì nó có hai cái sừng trên đầu và có vảy trên thân.

Úc Thanh tỉnh lại sau khi bị sừng trên lòng bàn tay chọc hai cái, trong đôi mắt xanh xám của con thú nhỏ dường như có chút không vui?

"Ngươi đến từ đâu?" Úc Thanh hỏi, nhưng cũng không cần câu trả lời của nó, đến từ đâu không quan trọng, điều quan trọng là, "Ngươi có đi nữa không?"

Túc Dung do dự, chỉ trong một khoảnh khắc.

Úc Thanh cúi đầu nhìn anh, sự ấm áp trong mắt anh sắp tràn ra, "Ở lại đi, chúng ta hãy ở bên nhau."

Con thú nhỏ ngồi trước mặt Úc Thanh cúi đầu, lần đầu tiên nó cúi đầu xuống khi ở với Úc Thanh, đôi mắt của con thú nhỏ không nhìn vào cậu, đầu và các chi ngắn của nó rủ xuống cùng nhau, ngay khi Úc Thanh định rút lại những gì cậu vừa nói, linh thú nhỏ gật đầu.

Sở dĩ Túc Dung cúi đầu là vì hắn hạnh phúc đến nỗi muốn khóc.

Ở lại, ở lại thật tuyệt.

Cuối cùng tôi đã tìm được đích đến của mình, không cần phải một mình tìm kiếm cả đêm trong cung điện rộng lớn và huy hoàng đó.

Niềm vui mãnh liệt đến nỗi ngay cả các trùng tộc khác cũng cảm nhận được, họ reo hò mà không nhận ra rằng thái tử của trùng tộc của họ đã bị bắt cóc.

Mỗi một trùng tộc đều vui vẻ khi nghe Úc Thanh nói về cách xây nhà, hình ảnh ngôi nhà trong lòng chúng ngày càng trọn vẹn, như thể đó là ngôi nhà của chính mình.

"Nhưng anh ấy chẳng có gì cả." Mễ Việt đã ngừng khóc, cẩn thận đề xuất điều anh muốn mạo hiểm trước đây, "Nếu chúng ta có thể cho anh ấy một ít thì tốt quá."

Đôi mắt của Vũ Dực sáng lên và hắn ấy trở nên phấn khích ngay lập tức.

Gửi đồ vật đến trung tâm hành tinh mẹ nghe có vẻ buồn cười đối với người khác, nếu người và đồ vật có thể được gửi đến đó dễ dàng như vậy thì sẽ không chỉ có một vài thành viên trong gia đình hoàng gia mới có thể vào Nơi thử nghiệm.

Tuy nhiên, nếu như Bộ Mặt Trận Thống Nhất trùng tộc muốn làm thì không ai có thể nói là không thể làm được.

Giống như các đế quốc khác, dưới hoàng tộc của Đế quốc trùng tộc, có các bộ phận chính quy như bộ tài chính và bộ ngoại giao, cũng như một bộ phận mặt trận thống nhất đặc biệt.

Đây là bộ phận đặc biệt được giữ lại từ thời kì chiến tranh trước đây, bây giờ chịu trách nhiệm giám sát và phối hợp, điều này có nghĩa là họ có quyền điều phối tài liệu và chuẩn bị cho các sự kiện lớn của trùng tộc trên một số bộ phận.

Những trùng tộc trong tòa nhà đều nhìn Kỷ Đạt Phong, người không hiểu vì sao đang ngồi trên ghế trợ lý.

Ông chủ sẽ không đồng ý, vừa rồi ông chủ yêu cầu ngắt kết nối, ông chủ chế nhạo hoàng tử, ông chủ là người lý trí và thờ ơ nhất, liệu ông có đồng ý với điều chẳng đem lại lợi ích gì cho trùng tộc này không?

Sắc mặt Kỷ Đạt Phong lạnh lùng gật đầu, hơi nghiêng đầu.

Những có mặt ban trùng tộc có mặt đều rất sốc, sau đó lập tức nhận ra rằng nếu họ gửi thứ gì đó đi thì ai sẽ là người giao nó?

Đi đưa đồ vật, vậy tức là sẽ đứng trước mặt người đó, nhìn tận mắt người đó và nếu may mắn, bạn có thể nói vài lời với người đó, đợi chút, trong lễ nghi của loài người, khi gặp nhau lần có phải hay không sẽ bắt…bắt tay?

Trùng tộc: "!!!"

Bầu không khí trong tòa nhà đột nhiên trở nên khác thường, văn phòng trở thành chiến trường, những ánh mắt nhìn nhau tràn ngập sự thù địch dữ dội.

Vũ Dực nhìn chằm chằm vào đám trùng tộc thù địch, lặng lẽ liên lạc với nhóm trùng tộc trên năm phi thuyền.

Tác giả có lời muốn nói:

Trùng trùng: Tôi đến biểu diễn cho cậu xem một màn [Trùng trùng ngóc đầu dậy.jpg]

HẾT CHƯƠNG 9.