“Bên trong rất ngứa có phải không? Cần phải cho dươиɠ ѵậŧ vào để giảm ngứa. Bây giờ còn chưa cho được...”
Ánh mắt Từ Lệ thâm thúy, hắn mới dùng ba ngón tay vẫn rất khó cho vào, mà dươиɠ ѵậŧ của hắn gân guốc dày đặc, phần đầu gần như không thể đâm vào, nếu không có đồ vật tăng nhạy cảm, chắc chắn âʍ đa͙σ sẽ bị xé rách.
“Vâng ạ, Từ Lệ...Muốn dươиɠ ѵậŧ to lớn kia đâm vào âʍ đa͙σ mới có thể hết ngứa... Bảo bối sẽ phối hợp.”
Chu Nghiên lộ ra vẻ mặt ngây thơ tươi cười, Từ Lệ hít một hơi ngắn ngủi sau đó không còn kiềm chế được du͙© vọиɠ nữa, dươиɠ ѵậŧ dần dần hạ xuống, ngón tay của hắn trêu chọc vợ càng mãnh liệt hơn, thể hiện ham muốn mạnh mẽ, bỗng nhiên cô kêu lên thất thanh rồi ngã nhào xuống, lêи đỉиɦ.
Hắn thở ra một hơi, sau đó ôm cô vào trong ngực hít sâu hương thơm của cô.
....
Bữa cơm lúc sáng không còn sót lại chút nào.
Đã hơn mười rưỡi, lúc này ông quản gia mới nhìn thấy Từ Lệ ôm vợ đến phòng ăn.
Nhà ăn rất vắng nhưng được quét dọn không có một hạt bụi, hai góc tường gần sân có ánh sáng mạnh trong trang viên được lắp cửa sổ kính rất lớn, vì vợ mới của giám đốc không quen với ánh sáng mặt trời, khi Từ Lệ không ở nhà thì bức rèm thật dày sẽ được kéo vào.
Mới đi gần bức tường hành lang cầu thang đã thấy một bàn ăn có màu pha lê đỏ thẫm, bên trong bày đầy các loại ly bằng pha lê. Chén trà bằng đồ sứ, cúp vàng rồi cúp bạc đều có, các loại bình trà mang hình dáng đẹp mắt cũng được sắp xếp theo chiều cao và chủng loại.
Một bàn tiệc dài dành cho hơn mười người mà bây giờ chỉ bày bữa sáng cho hai người ở đây.
Từ Lệ ôm vợ đến bàn ăn, thấy cửa sổ đóng kín, sai người đến mở cửa.
Hệ thống nhắc nhở Chu Nghiên ngay lập tức: “Vì huyết mạch của cô, ánh nắng sẽ đốt cháy da thịt của cô, nhanh ngăn hắn ta lại!”
Chu Nghiên ngước mắt nhìn Từ Lệ, không nói gì, lặng im rúc vào trong l*иg ngực chồng.
Ánh sáng chiếu vào phòng, trong ánh sáng chiếu vào bụi bặm tung bay nhảy múa, khung cảnh nhìn ấm áp hơn một chút.
Từ Lệ ôm vợ vào trong lòng, muốn đút cho vợ, nhưng nhận ra cô bắt đầu run rẩy, giống như đang sợ hãi cái gì.
“Em yêu?”
Hắn nhăn mày, cô cẩn thận ngẩng đầu lên, hiện ra khuôn mặt kiều diễm nhưng có hơi tái nhợt.
Cô lắc đầu không nói gì, Từ Lệ cũng không mở lời nữa, chỉ để cô ngồi im trên ghế nhỏ cạnh đùi mình, cơ bản là giống như ngồi trên người hắn, bắt đầu ăn cơm.
Ông quản gia đã chuẩn bị sẵn đồ ăn Trung Hoa và đồ Tây, ưu điểm của sự chuẩn bị này là không cần lựa chọn, nhược điểm là lãng phí.
Nhưng đối với Từ Lệ thì chẳng là gì cả, căn bản là hắn chẳng thấy lãng phí.
Cũng giống như việc vợ hắn đang thấy không khỏe, hắn cũng không tìm hiểu sâu hơn.
Ít nhất cho đến bây giờ, hắn vẫn giữ tính cách lạnh lùng, lười tìm hiểu những chuyện mình không quan tâm, đến việc ham muốn của vợ hắn, mặc dù đã là chuyện xếp hàng đầu, cũng không ngăn cản được việc hắn thờ ơ đối với sức khỏe của vợ.
Ăn xong cơm sáng, Từ lệ cũng không tính rời xa vợ.
Nhưng hắn cũng nhận ra vợ hắn đang thấy khó chịu, dặn dò quản gia nếu một lát nữa nhận được đồ chơi từ bạn hắn gửi đến thì đưa cho hắn ngay, sau đó mang vợ đến phòng sách, nhốt cô trong phòng nghỉ, bản thân làm việc ở bên ngoài.