Tôi Đang Đùa Bỡn Với Quy Tắc Trong Thế Giới Quái Dị

Chương 14: Quy tắc Quái Dị ở phòng ngủ 404 (14)

Bạch Như lẩm bẩm nói: “Thân phận, có thể giống mã số thân phận của chúng ta hay không, là một chuỗi con số.”

Trong chớp nhoáng, Tề Sanh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đúng, con số! Con số kia là cái gì?

Cô lấy ra tấm card trong túi, đọc: “Học viên 03, mã số học viên 404202303.”

Mọi người ngừng thở, chờ đợi đối phương trả lời.

“Thẩm tra đối chiếu thân phận chính xác.”

Chưa chờ có người vui vẻ, liền nghe được bên kia lại hỏi: “Xin hỏi vị trí của các người là?”

Mới vừa giải quyết xong một vấn đề, vì sao lại tới một vấn đề nữa, bọn họ từ kho vào phó bản liền ở trong phòng, sao có thể biết vị trí của phó bản.

“Tí tách, tí tách.”

Thời gian kết thúc, điện thoại tự động ngắt.

Mọi người đồng thời thở dài một tiếng, trong giọng nói Bạch Như đã mang theo chút nghẹn ngào.

Hy vọng cầu sinh cư như vậy mà bị bóp chết ở trước mắt, không có ai có thể dễ chịu.

Tiểu Minh an ủi: “Không sao đâu, ngày mai hẳn là còn có một lần được dùng điện thoại, chúng ta chỉ cần lấy được tọa độ trước lần đó là được.”

Cậu ta nhìn về phía Tề Sanh: “Sao cô có thể xác định thân phận chính là dãy số này?”

Tề Sanh lấy thẻ thân phận ra, những vết bẩn màu đen phía trên vẫn làm người ta cảm thấy ghê tởm vô cùng, dường như nhìn thêm một lần là tinh thần liền sẽ bị ô nhiễm.

“Mọi người nhìn thẻ thân phận, có phải cũng cảm thấy rất ghê tởm hay không, không muốn tiếp xúc, nhưng lại bởi vì quy tắc nhắc tới nó, cho nên chỉ dám để nó vào trong túi quần áo.”

Ba người đều gật đầu theo.

Tề Sanh: “‘Hắn’ đây là cố tình làm chúng ta chán ghét thẻ thân phận, nhớ không nổi thẻ thân phận, liền không thể nào thẩm tra đối chiếu thân phận, càng quan trọng là, vừa rồi khi tôi nhớ tới thẻ thân phận, muốn suy nghĩ con số phía trên, lại phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng với con số này.”

“Dãy số này cũng không phức tạp, lấy trí nhớ của tôi đại khái là có thể nhớ kỹ, cho nên là ‘hắn’ thay đổi đại não của chúng ta, làm chúng ta cố ý bỏ qua thẻ thân phận.”

Đáng tiếc cái thay đổi này thật sự là quá nhỏ quá nhỏ, ngay cả trạng thái chỉ thị đều không cố ý nhắc tới, làm cô tự động bỏ qua.

Tiểu Minh cũng không khỏi tán thưởng, làm ngược lại như thế, một người mới như Tề Sanh lại có thể nghĩ đến.

Bạch Như bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên, chuyện ‘hắn’ không muốn cho chúng ta làm, liền nhất định là chuyện tốt hữu dụng của chúng ta!”

“Vậy mà các người dám dùng điện thoại liên hệ bên ngoài!” Ngoài cửa vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

Là Lưu Nguyệt Nha, không biết từ khi nào cô ta đã trở lại, tuy rằng mọi người vẫn luôn thường xuyên nhìn bên ngoài, nhưng mà ai có thể nghĩ đến cô ta ở cửa liền hô to lên như thế!

Giây tiếp theo, đạo sư và Trương Chí liền liên tiếp xuất hiện ở cửa.

Viên Kiến Quốc phản xạ có điều kiện muốn lấy điện thoại, bị Tề Sanh bắt chặt cánh tay.

Cho dù không có quy tắc trên giấy, nhưng bất luận kẻ nào rõ ràng bị bắt lấy dùng điện thoại cũng tuyệt đối không phải một chuyện tốt.

Đạo sư nhìn điện thoại trên bàn đắc ý cười ha hả, ông ta bước chân đi vào trong phòng.

Vậy mà ông ta không có ai mời cũng có thể tiến vào phòng!

Chỉ cần có lý do chính đáng, đạo sư có thể không chịu hạn chế chưa được mời thì không được tiến vào phòng ngủ, cái lý do này liền tỷ như là học viên vi phạm quy định!

Đạo sư cầm lấy điện thoại trên bàn, vài cái ấn tắt nó.

Ông ta cúi xuống nhìn, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm bốn người, trong tròng mắt tràn đầy tơ máu, dường như giây tiếp theo liền phải nhảy ra khỏi hốc mắt.

Đạo sư vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi, vui vẻ liếʍ láp một vòng cả khuôn mặt, dường như đang nhớ lại mỹ vị gì, ông ta nhẹ giọng cười nhẹ, chấn động màng tai mỗi người, miệng lúc đóng lúc mở, giọng nói lại phát ra từ đỉnh đầu:

“Cho nên...... Là ai trộm dùng điện thoại liên hệ với bên ngoài đây, để tôi tìm xem là ai trái với quy tắc.”

Bạch Như nhịn không được phát run, đây là muốn ăn thịt người sao?

***

Máy tính tôi tạch rồi 🥲

Chắc chương sẽ bị ngắn đi với đăng hơi muộn, nhưng vẫn có chương thui