Bị Em Trai Quyến Rũ

Chương 5: Bị phát hiện

Từ khi cơ thể phát triển, mỗi sáng sớm khi Lâm Lạc Cảnh thức dậy rời giường là có thể cảm nhận được cơn nhức nhối từ côn ŧᏂịŧ, nó cương cứng đến phát đau, ngay cả qυầи ɭóŧ suýt chút nữa đã bao không được.

Lâm Lạc Cảnh không rời đi, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà không lên tiếng, cứ đứng đó nhìn chị gái trên danh nghĩa của hắn, người đang khó chịu khi không được thỏa mãn du͙© vọиɠ vừa gọi côn ŧᏂịŧ lớn của hắn vừa dùng đôi tay trắng nõn tinh xảo vừa xoa cặρ √υ' căng tròn và xoa hoa huyệt chảy nước không ngừng.

Cả người hắn như sắp nổ tung khi nhìn cây bút máy của mình ra vào huyệt da^ʍ đầy nước kia.

Suýt chút nữa hắn đã lao vào phòng, dùng bàn tay to lớn thay thế bàn tay nhỏ của cô, dùng côn ŧᏂịŧ của bản thân thay thế cây bút máy đó.

Hắn muốn chơi cô!

Hung hăng dùng côn ŧᏂịŧ chơi chết cô!

Nhưng khi Doãn Miểu rời khỏi phòng tắm, hắn lại ma xui quỷ khiến kiềm nén cơn đau do côn ŧᏂịŧ cương cứng mà vào vào trong tủ quần áo, không dám để cô phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Lâm Lạc Cảnh không biết bản thân đang sợ cái gì.

Đúng vậy, sợ cái gì chứ.

Dù đã trốn vào tủ quần áo, nhưng trong đầu của Lâm Lạc Cảnh đều là suy nghĩ muốn chơi chết cô, hắn không có cách nào quên được cặρ √υ' đẫy đà trắng nõn run rẩy trong nước, ngày cả đầṳ ѵú cũng se cứng lại, cũng không thể quên đôi mắt mê mang chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của cô.

Nhưng mà, bây giờ trong đầu hắn không có suy nghĩ nào cả, hoàn toàn trống rỗng.

Hắn bị phát hiện rồi.

Khi Doãn Miểu nhìn thấy Lâm Lạc Cảnh, cô nhếch miệng cười, hai chân cô khép lại, đôi tay chống lên trên đùi mình, hơi hơi khom lưng xuống.

“Chị vốn định rời đi, xem như không phát hiện gì, nhưng suy xét lại thì vẫn nên nói với em một tiếng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, ngày sau còn phải ở chung với nhau nữa, chị không muốn sau này em cảm thấy xấu hổ khi ở chung với chị.”

Lâm Lạc Cảnh ngẩn người.

Hai mắt hắn mở to nhìn chằm chằm vào cổ áo của Doãn Miểu.

Vì động tác khom lưng này, đôi gò bồng đào trọn trịa của Doãn Miểu dường như hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, ngay cả đầṳ ѵú ướŧ áŧ tươi đẹp kia.

Nhưng Doãn Miểu không thèm để ý chuyện này.

Cô còn mở một nút áo ra, dù không khom lưng thì cặρ √υ' to tròn ấy vẫn bắn ra ngoài.

Doãn Miểu cười tủm tỉm: “Trạng thái bây giờ của em muốn giải quyết như thế nào đây, em muốn dùng miệng của chị, hay em thích ngực hơn, hoặc chân chị, hoặc là hoa huyệt của chị, nếu là huyệt nhỏ thì em không thể đâm thẳng vào bên trong nha, bởi vì hiện tại chúng ta là người một nhà, cần phải có một giới hạn nhất định.”