Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu

Chương 33: Cùng ăn cơm

Nhìn bàn ăn đầy người, ý tưởng vừa ăn vừa nói chuyện của Tần Thí Viễn hoàn toàn tan vỡ. Anh thật sự ngu ngốc, nên tìm phòng riêng trong một nhà hàng lớn để ăn cùng một cô gái.

Ôn Như Ý cũng không ngờ hôm nay lại đông khách như vậy, nhìn dáng vẻ người đàn ông như bị táo bón vậy, cô nói: “Phó đoàn trưởng, chỗ chúng tôi là chỗ nhỏ, mong anh thông cảm, hôm nay tôi mời anh bữa cơm này, cảm ơn anh vừa nãy đã giải vây giúp tôi.”

Tần Trí Viễn lập tức từ chối: “Như vậy không được, sao có thể để cô mời được, không thể tiêu tiền của cô, nói ra người ta nghe được lại cười tôi đấy.”

Có ông cụ ngồi bên cạnh vừa ăn mì xong, ngẩng đầu lên nhìn họ phụ họa: “Đúng thế, không thể tiêu tiền của phụ nữ, không thể chấp nhận được đàn ông ăn bám phụ nữ, cô gái, người yêu của cô tư tưởng giác ngộ cũng cao đấy.”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn có chút khó chịu, nhưng nghe ông cụ nói “người yêu”, trong lòng anh lập tức thấy thoải mái, nhưng một giây sau, anh lại nghe thấy giọng nói mềm mại của người phụ nữ giải thích: “Ông cụ, anh ấy không phải người yêu của cháu đâu.”

Ông cụ nhìn Tần Trí Viễn: “Chàng trai, thế cậu phải nỗ lực rồi.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này thì nhìn chằm chằm Ôn Như Ý, nói lý: “Vậy cô phải cho tôi cơ hội.”

Ôn Như Ý bị anh nhìn như vậy, đột nhiên có chút không tự tại, cô vội vàng chỉ vào thực đơn trên tường: “Ở đây không bán nhiều đồ ăn, anh muốn ăn cái gì thì mau chóng gọi đi, nếu không lát nữa là hết đấy.”

Tần Trí Viễn cũng biết điều không truy hỏi nữa, chỉ hỏi cô: “Cô muốn ăn gì?”

Ôn Như Ý mới ăn cơm trưa lúc một giờ chiều, bây giờ cô cũng chưa đói: “Tôi ăn gì cũng được.”

Quán cơm này nhỏ, bán đồ ăn cũng không được nhiều, họ cũng đến hơi muộn một chút, hai người đều gọi sủi cảo thịt, kết thúc bữa ăn giữa tiếng ồn ào của mọi người.

Sau khi ăn cơm xong, trời cũng đã mờ tối, Ôn Như Ý phải mau chóng về nhà, hai người cũng từ quán ăn đi lại ngã tư lúc nãy, lần này Tần Trí Viễn rất nhanh đã lái xe lại, sau khi lên xe, chưa đến mười phút, chiếc xe lại dừng bên cạnh trạm xe buýt.

“Dừng ở đây, tôi tự đi về là được rồi.”

Ôn Như Ý nói rồi định đẩy cửa xuống xe, nhưng cửa vẫn chưa được mở, người đàn ông phía sau lại gọi cô.

Cô quay đầu lại, người đàn ông ngồi ở ghế lái xoa vô lăng bằng đôi bàn tay thon thả: “Vừa nãy không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm sao?”

Ôn Như Ý ngây người, trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh không cần?”

Tần Trí Viễn ừm một tiếng: “Thế hay là ngày mai cô mời tôi đi xem phim đi?”

Lời vừa dứt, Ôn Như Ý quan sát nhìn anh mấy lần, nhớ lại lời anh nói lúc nãy trong quán ăn, cô cười, trong giọng nói lại mang vài phần cười nhạo: “Lúc nãy anh còn nói, không thể để tôi mời, tiêu tiền của tôi sao?”

Đúng là Tần Trí Viễn có nói như vậy, nhưng ngay cả một ông cụ lạ mặt cũng muốn anh nỗ lực, thế thì anh đương nhiên phải nỗ lực.

Anh mím môi, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói: “Không sao, cô mời, tôi trả tiền.”