Tần Trí Viễn nói: “Đúng đấy, không phải cô không tin sao, đương sự đích thân lên tiếng giải thích, thế nào cũng có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi nhỉ?”
Ôn Như Ý thử nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy đau đầu: “Đừng, anh tuyệt đối đừng dẫn người đến nhà tôi, không cần thiết.”
Bị cô từ chối, trong lòng Tần Trí Viễn có chút sốt ruột: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, thế thì cô thấy phải làm sao? Cô nói muốn cái gì tôi cũng sẽ tìm đến cho cô!”
Thấy anh thành tâm thành ý như vậy, trong lòng Ôn Như Ý cũng không có kháng cự giống như lúc sáng nữa, nhưng trước khi chủ nhiệm Tôn trả lời, trong lòng cô vẫn giữ một chút hoài nghi.
Rất nhanh sắp đến giờ đi chợ nấu ăn, lát nữa ở đây sẽ có nhiều người ra vào, cô cũng không muốn để người trong đại viện nhìn thấy hai người họ tranh chấp ở đây, nếu không lại bàn tán xôn xao.
Cô trả đồ trong tay cho người đàn ông: “Không cần chứng minh nữa, phó đoàn trưởng Tần, bây giờ tôi đã cảm nhận được sự chân thành của anh rồi, tôi đồng ý tin anh là một người tốt.”
Người đàn ông không ngờ cô lại tin nhanh như vậy: “Không cần nữa?”
Sợ anh thật sự sẽ đưa người đến nhà, Ôn Như Ý vội vàng nói: “Phải, không cần nữa, lúc sáng là do tôi hơi kích động, không nên mới gặp đã phán xét anh như thế, tôi xin lỗi anh.”
Tần Trí Viễn nghe giọng điệu của cô không giống là qua loa, anh lập tức nở nụ cười, dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên đồng chí Ôn Như Ý là người thấu tình đạt lý, nói tin là tin, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, thế bây giờ chúng ta có thể tìm một chỗ để ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được chưa?”
Ôn Như Ý vốn dĩ nghĩ bản thân nói như thế, mọi chuyện chắc sẽ kết thúc, nhưng người đàn ông này đột nhiên đưa ra yêu cầu, khiến cô nhất thời có chút không theo kịp tư duy của anh.
Thấy cô vẫn chưa trả lời, Tần Trí Viễn lại nói: “Đồng chí Ôn Như Ý, cô không biết lúc trước những đồ này rất khó tìm đâu, tôi bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức mới tìm ra được, giấy chứng minh này là do tôi cầm tài liệu đến Ủy ban cách mạng chặn chủ nhiệm bọn họ lại, nói rát cổ họng mới cấp cho tôi đấy, nể tình tôi vất vả cực khổ như vậy, tôi đưa ra yêu cầu này không quá đáng nhỉ?”
Ngữ điệu của anh có vài phần oán giận, dường như chịu ấm ức rất lớn vậy, Ôn Như Ý nghe cũng có chút chột dạ, cô ho nhẹ một tiếng để che giấu cảm xúc, nói: “Đúng là không quá đáng, nhưng trời sắp tối, để hôm khác đi.”
Thật ra Tần Trí Viễn cũng không muốn gấp rút như vậy, nhưng anh cảm thấy nếu như hẹn thời gian khác thì rất có khả năng sẽ mất cơ hội này, anh nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói: “Bây giờ mới bốn giờ, vẫn còn thời gian, không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô đâu.”
Ánh mắt của anh cứ nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ không hề muốn nhượng bộ, khiến Ôn Như ý có chút đau đầu, sau khi do dự, cô lên tiếng: “Thế anh muốn đi đâu?”
Khóe môi Tần Trí Viễn cong lên một nụ cười hiếm thấy: “Lúc nãy khi tôi đến đây có thấy con đường này của nhà cô hình như có biển hiệu quán cơm, chúng ta có thể đến đó ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.”