Vai Phản Diện Bạo Quân A Sau Phân Hóa Thành O

Chương 30

Tên phó quan có một loại cảm giác khó hiểu, mấy ngày nay khối băng tên Heydrich tâm tình cực kỳ tốt…

Không phải là hắn không thể hiểu được nó.

Heydrich đã dành chiến thắng xuất sắc trong trận Charon, đang chuẩn bị đến kinh đô để nhận tước hiệu thì sẽ gặp lại em gái mình. Mọi người đang rất phấn khởi trong những sự kiện vui vẻ.

Chỉ là hắn tựa hồ đột nhiên ý thức được bản thân không quá để ý đến em gái, mà hắn thật ra muốn đoạt được sự chú ý của tiểu hoàng đế.

Sau trận Charon, tên phó quan thường xuyên đếm kết quả, lập hồ sơ trận chiến và báo cáo ngay cho Nero.

Hắn vốn nghĩ là, tính cách của Heydrich không phải là có thể "hạ mình" gặp hoàng đế, nhưng trận Charon có tính chất quyết định, nếu báo cáo chậm trễ sau chiến tranh, bệ hạ sẽ vui và trách bọn họ.

Kết quả, vừa mới tiếp kiến

xong, hắn đang bất đắc dĩ nhìn tiểu hoàng đế biến mất trong màn sáng, cửa bị Heydrich đẩy ra.

"...ngươi," Heydrich nhìn chằm chằm vào hắn ta với vẻ mặt rất xấu , "ngươi đã báo cáo với hắn ta chưa?"

"A? Vâng!" Phó quan bối rối, "Sao vậy?"

“Ta nghĩ rằng đối với những trận chiến quy mô lớn được tiến hành trong đế quốc, chẳng phải người chỉ huy chính sẽ chịu trách nhiệm về báo cáo sao?”

Heydrich nheo mắt lại, "Hay là quy định này đã bị vô hiệu trước khi ta kịp nhận ra?"

"Mẹ kiếp!"

Phó quan từ trên sô pha nhảy lên, chỉ vào mũi Heydrich: “Nếu như ta phải đợi ngươi chủ động đi gặp bệ hạ, vậy chúng ta giờ vẫn còn ở có góc xó xỉnh nào của Delta! Mấy tháng nay ai bận rộn phải chạy tới chạy đi thế? Ta Sẽ giúp ngươi nói tốt cho Bệ hạ. Ai lại tranh giành sự thăng tiến của Bệ hạ với ngươi? Hiện tại ngươi đến tố cáo ta chiếm đoạt công lao thì tốt hơn! Mẹ kiếp, biết đánh nhau là hay lắm sao?!"

Heydrich: "Ta không có ý đó."

Tuy nhiên, tất cả những gì phó quan nói đều là sự thật, hắn ta không thể phản bác lại được nên chỉ có thể quay người rời đi trong im lặng.

Sau đó, Heydrich được lệnh đóng quân trong tinh hà Charon và hỗ trợ Ủy ban tỉnh Ngôi sao duy trì trật tự hàng ngày.

Phần lớn thời gian hắn đều xử lý những việc nhỏ nhặt, việc xây dựng Charon cũng không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, các thành viên tỉnh ủy báo cáo sự việc cho Nero, cũng không đến lượt hắn.

Ngoài việc chờ đợi lễ tấn phong ở thủ đô bắt đầu, Heydrich không nghĩ ra cách nào khác để liên lạc với hoàng đế đang ở thủ đô xa xôi- tất nhiên, chỉ để tìm hiểu về em gái mình, hắn nghĩ.

Nhưng điều khó chịu là những tên tinh tặc thường gây rắc rối trong vài tháng gần đây đã biến mất.

Trước đó, khi Heydrich chưa chiếm được Charon, tinh hà Charon cũng là khu vực bị bọn tinh tặc tấn công nặng nề nhất.

Lúc Heydrich tới, có lẽ băng nhóm tinh tặc đã biết chuyện, radar phòng thủ biên giới hoạt động hết công suất từ

sáng đến tối, thậm chí không phát hiện được một con tàu nào.

Tinh hà Charon đang được quản lý một cách thịnh vượng, nhưng dường như ngày hắn trở lại thủ đô hoàng gia theo sắc lệnh tước vị sẽ không bao giờ đến.

Heydrich đang ngồi trong phòng chỉ huy, tựa cằm suy nghĩ thì bất ngờ nhận được thông báo của lính biên phòng:

"Đại nhân, đã phát hiện một đội Tinh Tặc, đang hoạt động ở biên giới đế quốc!"

"Nó cách biên giới khoảng 1.000 dặm, xa ngoài phạm vi cảnh báo. Chúng ta có cần truy đuổi không? Xin hãy ra chỉ thị!"

"1000 dặm... Những tinh tặc này chỉ đơn giản là đi ngang qua thôi sao?"

Phó quan lẩm bẩm. Không ngờ, người ngồi trên ghế chỉ huy đột ngột đứng dậy khiến hắn giật mình.

"Đội trinh sát xuất phát."

Heydrich nói, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vài vị trí trên tinh đồ để đánh dấu tọa độ của lĩnh vực không gian, "Hạm đội xung kích đang hướng về A1 và chờ chỉ thị. Trung đoàn cơ giáp thứ hai đang hướng đến B2 và đang chờ chỉ thị."

"Tuyệt vời!"

Trong căn cứ quân sự Đông Xuân bí mật vang lên một tràng tiếng reo hò.

Kể từ khi Heydrich tiếp quản thiên hà Đông Xuân, hắn đã tùy chỉnh một loạt chương trình huấn luyện quân sự mới.

Những người lính đồn trú lười biếng ban đầu đã bị hơn 10.000 người tiêu diệt không thương tiếc, những người còn lại bị bắt và tra tấn đến chết.

Tuy nhiên, vì hạm đội được miễn mọi huấn luyện quân sự trong chiến tranh nên Hạm đội Đông Xuân hiện nay còn mong chờ cuộc chiến hơn cả người chỉ huy.

"Đại nhân, đây là đám Tinh tặc vận tải hạm đội, vũ trang chỉ có một đoàn hộ tống, ngài muốn tấn công sao?"

"Tấn công. Tiêu diệt toàn bộ lực lượng vũ trang của kẻ thù, nhưng hãy cẩn thận để giữ lại các tàu vận tải." Đôi mắt xanh của Heydrich quay lại nói: "Hạm đội vận tải thứ tư của Đông Xuân xuất phát để chuẩn bị đón tàu vận tải của kẻ địch."

“Tuân lệnh, thưa ngài.”

Tên phó quan đứng cạnh tinh đồ và nhìn khinh hạm bọn tinh tặc bị xóa sổ trong vòng vài phút, trong khi hàng dài tàu vận tải chở đầy xô hàng hóa bị hạm đội Đông Xuân khổng lồ chặn đón buộc phải quay đầu lại.

Hắn cố chịu đựng hết lần này đến lần khác trước khi nuốt xuống câu “Cướp…”.

"Đếm thuyền vận tải của địch." Heydrich vẻ mặt bình tĩnh, giơ tay chỉnh lại cà vạt, "Trong mười phút nữa, ta sẽ báo cáo với Hoàng đế bệ hạ về trận chiến quy mô lớn này."

Phó quan: "...Ngươi gọi đây là trận chiến quy mô lớn? Đừng lãng phí thời gian quý báo của bệ hạ…"

Heydrich phớt lờ hắn ta, bước một bước dài và bước ra khỏi phòng chỉ huy.

………

“…300.000 tấn vàng hiếm và 800.000 pound tinh thể năng lượng bị thu giữ. Tổng cộng 4,5 triệu tấn sắt đặc biệt bị thu giữ, và 430 thường dân bị bắt. Những người bị thương đã được Hạm đội Đông Xuân hộ tống. Trung tâm y tế của hệ thống Charon hiện đang ở trạng thái ổn định."

Heydrich báo cáo xong, hai người đối mặt với màn sáng, im lặng một phút.

Nero: "...Không còn gì nữa sao?"

Heydrich: "Vâng, thưa bệ hạ."

Nero cân nhắc lời nói của mình: "Vậy đây là... hạm đội chở hàng đi qua cách đế quốc 1.000 dặm?"

Heydrich: "Vâng, thưa bệ hạ."

Nero: "Ừm."

Vị hoàng đế tóc bạc đối diện với màn sáng lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy. Điều này khiến khí chất hung hãn của hắn đột nhiên suy yếu, và cuối cùng hắn cũng bộc lộ vẻ trẻ con phù hợp với lứa tuổi của mình.

Đánh giá Heydrich, Nero hiển nhiên tin tưởng, đối phương hiếm khi chủ động gặp hắn, hắn ta nhất định có chuyện quân sự cấp bách không thể chậm trễ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, vị hoàng đế nhỏ đã lấy lại được trạng thái thường ngày khi gặp gỡ các quan đại thần của mình.

Hắn uể oải tựa lưng vào lưng ghế, đốt ngón tay ấn vào chiếc cằm trắng nõn, cười cong một bên khóe môi nói:

"Thiếu tướng Heydrich, khanh đã gây được tiếng vang lớn trong trận Charon phải không? Khanh còn 1 lần chiếm được một tinh hà. Ngay cả trong thời đại Vasir II tràn ngập danh tướng cũng đã là một kỷ lục. Đúng không hả?"

m thanh "hả?" vang lên vừa kiêu ngạo vừa quyến rũ, khiến tai nam nhân vô cớ ngứa ngáy.

Nhưng ngoài mặt, Heydrich vẫn lạnh lùng đáp: "Là công việc của quân đội."

Nero không bận tâm đến thái độ của hắn ta. Hắn nén cười, hỏi: “Bây giờ ngươi đã là tổng tư lệnh đồn trú của hệ thống mùa đông, và ngươi đã được lệnh đóng quân ở Charon, có chuyện gì có thể nói cho ta biết về việc xây dựng tinh hà và hệ thống quân sự của đế quốc không? "

Đôi mắt của Heydrich mờ mịch.

Trước khi trả lời câu hỏi, hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ như thể muốn thuyết phục ai đó.

Bầu trời Charon bên ngoài Chính quyền tỉnh Ngôi sao trong xanh, có một vòng hành tinh nhân tạo khổng lồ vắt ngang bầu trời, vô số ngôi nhà mô-đun hoàn toàn mới đang nhàn nhã trôi nổi, cố gắng tự lắp đặt trên vòng hành tinh.

Cách đó không xa, việc cải tạo trang viên quý tộc rộng lớn cũng sắp hoàn thành, theo kế hoạch xây dựng tinh hà, nó sẽ trở thành công viên trung tâm và thư viện công cộng lớn nhất trong tinh hà Charon.

Công viên vẫn chưa mở cửa, nhiều người tò mò bám vào hàng rào, quan sát cách con robot xây dựng hạng nặng giơ ngón út lên và cẩn thận chọc những chiếc ghế dài ngoài trời xuống đất.

Loại cảnh tượng này trước đây không bao giờ có thể tồn tại.

Theo lời kể mà Heydrich nghe được, trong trận bão tuyết năm ngoái, để ngăn nạn nhân tràn vào trang viên và nhặt cành khô để nhóm lửa giữ ấm, gia đình Walker đã dựng bên ngoài trang viên làm một cái chòi cao. khu vực an ninh và triển khai quân đồn trú để tuần tra, ai đặt chân đến đó sẽ bị trừng phạt, bị gϊếŧ ngay tại chỗ.

Ngay cả bây giờ, vẫn còn rất nhiều người đang lang thang bên ngoài hàng rào được chỉ định ban đầu, nghển cổ nhìn về phía trang viên, cố gắng xác nhận xem những người đang bám vào hàng rào có bị bắn hay không.

Heydrich thu hồi ánh mắt, đôi mắt xanh băng giá thường ngày tàn nhẫn của hắn có phần phức tạp hơn một chút.

Hắn thu hồi tâm tư một lát rồi nói: "Bệ hạ, thần nghĩ ngay từ một trăm năm mươi năm trước, đế quốc hẳn là đã bắt đầu dần dần bãi bỏ hệ thống đồn trú thiên hà."

"Tính đến hôm nay, đế quốc vẫn đang chi tiêu quân sự khổng lồ để hỗ trợ hàng nghìn tỷ quân thiên hà. Tuy nhiên, hiệu quả chiến đấu thực tế của họ chưa bằng một phần mười quân đội Tinh nhuệ của hạm đội tinh tặc."

“Đồng thời, do các quý tộc lãnh thổ có quyền bổ nhiệm đồn trú, chỉ cần đảm bảo rằng các sĩ quan cấp cao của đồn trú đều là người trong gia đình, quân đồn trú sẽ hoàn toàn biến thành binh lính tư nhân do quân đội kiểm soát. quý tộc, tước bỏ quyền lực của các cơ quan cảnh sát do đế quốc chỉ định và sử dụng chúng vào những mục đích vô đạo đức."

Sau đó, hắn nói tiếp: “Hệ thống đồn trú thiên hà quả thực là sự lựa chọn tốt nhất trong thời kỳ đế quốc mở rộng. Để mở ra một trạm thích hợp cho sự sinh tồn của con người trong không gian chứa đầy những sinh vật hư không, những tên tinh tặc và robot chiến đấu bị bỏ lại. Bởi các nền văn minh ngoài hành tinh, việc cho phép mỗi thiên hà duy trì lực lượng vũ trang là điều kiện tiên quyết cần thiết để đế chế có thể kiểm soát một không gian trải rộng hàng trăm nghìn năm ánh sáng."

“Nhưng khi các mối đe dọa trong đế quốc đã bị xóa bỏ, hồ sơ khám phá cuối cùng về các sinh vật hư không đã là di tích từ một trăm bảy mươi năm trước."

“Điều đế quốc cần bây giờ không chỉ là giải quyết phiền toái biên giới từ những tên tinh tặc , mà còn phải đảm bảo rằng trong lãnh thổ có đủ nội quân có năng lực. Nội quân cần duy trì sự ổn định trong không gian đế quốc rộng lớn trong thời bình, và họ phải hợp tác với các Lang Kỵ Sĩ trong thời chiến."

“Vì vậy, hệ thống quân sự phù hợp nhất với đế quốc hiện tại là…”

Nero: "... triển khai hệ thống đồn trú lâu dài ở biên giới, và xây dựng một quân đoàn tiên phong có tính cơ động cao trong lãnh thổ."

Heydrich hơi giật mình. Bởi vì nửa câu sau là do hắn và Nero nói cùng lúc.

Nero cụp đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía bàn.

Những mảnh vụn lộn xộn trên bề mặt. Nếu như thiếu tướng trong màn sáng nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ càng kinh ngạc hơn:

Những dòng chữ trên bản thảo bị loại bỏ gần giống như những gì hắn vừa nói.

"Thiếu tướng, nếu muốn bảo vệ toàn bộ đế quốc bằng đội tuần tra cơ động tốc độ cực cao mà không bãi bỏ hệ thống đồn trú, thì số lượng của đội quân tinh nhuệ này không được ít hơn một triệu, thậm chí hàng chục triệu…."

Khi cuộc trò chuyện đã đến mức này, Nero không còn trông giống như một giám khảo đang đặt câu hỏi cho cấp dưới nữa mà giống như đang cùng đồng nghiệp giải một bài toán khó.

Đôi lông mày xinh đẹp của vị hoàng đế nhỏ hơi cau lại, vừa nói vừa suy nghĩ sâu sắc.

"So với hơn 10 tỷ quân đồn trú thiên hà, sử dụng quân đoàn cơ động để tuần tra trong lãnh thổ có thể giảm thiểu đáng kể chi phí quân sự và nâng cao hiệu quả chiến đấu. Tuy nhiên, nếu muốn bồi dưỡng một quân đoàn tiên phong cấp độ Lang kỵ, cần phải đầu tư quá nhiều thời gian. và nguồn lực tài chính. Đế chế... lớn sẽ không còn nhiều thời gian nữa."

Những lời cuối cùng của tiểu hoàng đế được nói bằng một giọng cực kỳ thấp.

Vì vậy, người đàn ông bên kia màn sáng chỉ hơi nhướng mày bối rối và không nghe rõ.

“Bệ hạ, có lẽ chúng ta không nên giới hạn mình chỉ một quân đoàn tiên phong, cũng không nên lấy Lang kỵ sỹ làm khuôn mẫu.”

"Ồ? Vậy ngươi còn muốn hình thành bao nhiêu nữa?" Nero nhướng mày, "Không phải chỉ vì quân đội dư thừa nên ngươi đề xuất bãi bỏ hệ thống đồn trú sao?"

Heydrich: “Câu nói nổi tiếng của Belisat, vị tướng nổi tiếng của triều đình, là ‘một sĩ quan tầm thường sẽ mài giũa binh lính thành những chiếc đinh vít giống nhau rồi lắp chúng vào những cỗ máy chiến tranh giống nhau, còn những sĩ quan giỏi nhất sẽ dựa trên những người lính, nguyên mẫu được chế tạo thành nhiều hình dạng, sau đó kết hợp chặt chẽ theo sự phối hợp, ý thức chiến đấu và phong cách chiến thuật, và cuối cùng trở thành một chiến hạm sát thủ độc nhất vô nhị.""

"Các binh sĩ có thể được rèn luyện độc lập và sau đó kết hợp. Trên thực tế, điều tương tự cũng có thể xảy ra với các quân đoàn. Nhiều quân đoàn gồm những binh lính tinh nhuệ với phong cách chiến đấu và lĩnh vực chuyên môn khác nhau được bồi dưỡng trong lãnh thổ. Số lượng của mỗi quân đoàn không cần phải quá nhiều, quá rộng."

“Trong thời gian bình thường, chúng có thể được sử dụng làm hạm đội tuần tra cơ động. Khi đế quốc đối mặt với một trận chiến quy mô lớn, những quân đoàn này sẽ được tập hợp thành trận và được chỉ huy bởi những chỉ huy giỏi nhất. Hiệu quả chiến đấu của một quân đoàn tổng hợp như vậy có thể không thấp hơn hơn Lang Kỵ sỹ."

"Hơn nữa, bằng cách này, vấn đề đáng lo ngại nhất của bệ hạ có thể được giải quyết - tức là có thể đảm bảo hiệu quả chiến đấu mà không tốn nhiều sức lực và thời gian như huấn luyện Lang Kỵ sỹ."

Sau khi Heydrich giải thích xong, Nero im lặng một lúc lâu.

Người đàn ông ngẩng đầu lên thì thấy tiểu hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mình, đốt ngón tay đặt lên môi.

Dù biết Nero đang suy nghĩ sâu xa về kế hoạch này nhưng Heydrich vẫn vô tình quay mặt đi như không thể chịu đựng được gì sau khi bị đôi mắt đỏ vô cùng xinh đẹp đó nhìn chằm chằm hồi lâu.

Nửa phút sau, Nero đột nhiên cười nhẹ.

"Ta nhớ rồi, lễ tấn phong của khanh diễn ra vào cuối tháng này?" Hắn đột nhiên nói.

Heydrich cúi đầu nói: "Vâng. Thưa bệ hạ."

Nero: "Ừ."

Heydrich nhìn thấy thiếu niên ở phía bên kia màn sáng có đôi môi nhếch lên và một đôi đồng tử đỏ rực, giống như những viên hồng ngọc sang trọng nhất của đế quốc, tràn ngập ánh sáng chói lóa hơn cả Mặt trời Delphi.

Cảnh tượng này, theo truyền thông lượng tử, xuyên qua cõi hư không đen tối hàng vạn năm ánh sáng, không kịp phòng bị, xuyên thấu sâu vào tâm hồn người đàn ông.

"Herman Heydrich."

Hoàng đế tóc bạc gọi hắn bằng tên đầy đủ. Nero kiêu ngạo hất cằm, dùng giọng điệu ra lệnh: "Tới bên cạnh ta, đây là ý chỉ của hoàng đế, không thể trái ý!"

Lông mi của Heydrich đột nhiên run lên, hắn không thể làm ngơ được cơn đau nhói điên cuồng lúc đó nữa.

Giống như một tia lửa nhỏ, rơi vào l*иg ngực đầy tro tàn của hắn, bất kể hắn có muốn hay không, nó đột nhiên bốc cháy thành một ngọn lửa rực cháy.

Hắn quỳ xuống, trầm giọng khàn khàn đáp:

“——Tuân lệnh, thưa bệ hạ.”

……