Anh Ơi, Cho Em Nhìn Bướm!

Chương 5

Cuối cùng Bạch Khả cũng bị ức hϊếp đến bắt đầu rơi nước mắt, đầṳ ѵú thấy rất ngứa, núʍ ѵú bên kia cũng khát khao được trừng phạt, l*и nhỏ bên dưới đang âm thầm rỉ nước, gậy thịt cũng có phản ứng, anh chịu không nổi kẹp chặt chân. Trước đây anh chưa bao giờ nhận ra cơ thể mình có thể nhạy cảm và dâʍ đãиɠ đến vậy.

"Ư… Đừng làm thế, đau..."

Giang Bình Dịch lau nước mắt thay anh: "Bây giờ có thể trả lời được chưa?"

"Cái gì..."

"Muốn tôi nhéo núʍ ѵú bên nào?"

Nước mắt lại rơi lã chã, núʍ ѵú bên phải vẫn kẹp trong ngón tay của Giang Bình Dịch, Bạch Khả cắn môi, cuối cùng khóc lên và nói: "Bên trái..."

"Nói rõ ràng đi anh trai, bên trái muốn sao?" Giang Bình Dịch vừa nói vừa búng vào núʍ ѵú sưng tấy bên phải một cách thô bạo.

Thân thể Bạch Khả run lên, nức nở: "Muốn, muốn em nhéo núʍ ѵú trái của anh..."

"Ngoan từ sớm thì có phải tốt hơn không."

Đầu ngón tay của Giang Bình Dịch hướng về đầṳ ѵú bên kia, giống như khen thưởng mà làm nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vặn xoắn chầm chậm, cậu quan sát phản ứng của Bạch Khả, phát hiện khi chạm vào khe vυ' thì Bạch Khả phản ứng nhiều nhất.

Chiếc cổ trắng nõn trở nên ửng đỏ, những đường gân nhỏ nổi lên, trông mỏng manh và gợi cảm, rất thích hợp để đeo thứ gì đó.

Giang Bình Dịch liếʍ môi, nhìn hai chỗ bị cậu chơi đùa đến sưng đỏ rồi buông tay, sau đó há miệng ngậm núʍ ѵú vào, răng cắn rồi mài lên núʍ ѵú, lưỡi liên tục liếʍ láp chỗ phồng lên.

Bạch Khả đờ người, cảm nhận được cảm giác mềm mại ẩm ướt nơi đầṳ ѵú, da đầu tê dại, Giang Bình Dịch mυ'ŧ núʍ ѵú của mình mạnh như bú sữa, chăm sóc đều cả hai bên núʍ ѵú.

Anh nhìn xuống đầṳ ѵú của mình đã bị liếʍ cho ướt đẫm, gần như phát điên.

Điều đáng sợ hơn nữa là phía dưới của anh cũng ướt sũng.

Giang Bình Dịch đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh: "Thoải mái không? Lần sau nếu thấy trướng thì nhớ tìm tôi để xoa nhé."

Xung quanh quầng vυ' còn có dấu răng của Giang Bình Dịch, cậu cố nhéo thịt vυ' thêm vài lần nữa, cho đến khi ngực đỏ bừng mới chịu buông ra.

Bạch Khả vừa được thả tay ra thì liền tức giận cầm cuốn sách bên cạnh đập vào đầu Giang Bình Dịch, Giang Bình Dịch cũng không né mà chỉ kéo Bạch Khả đứng dậy, sau đó đè anh nằm sấp xuống bàn học.

Cái mông vểnh lên của anh bị tát mạnh một cái, Bạch Khả vội hét lên, anh gầy hơn Giang Bình Dịch nên toàn thân bị đè cho không thể cử động, lại một cái tát nữa giáng xuống, Bạch Khả bị đánh đến cái thứ hai thì bật khóc.

"Em không thể làm vậy, anh là anh trai em đấy!"

"Không thể làm gì? Không thể nhéo núʍ ѵú của anh hay không tét mông anh?"

Bạch Khả giận đến váng đâù, anh chả bao giờ nói lại Giang Bình Dịch, cũng không lưu manh hèn hạ như Giang Bình Dịch, giờ bị bắt nạt chỉ biết rơi nước mắt.

"Sao nào, muốn mách bố mẹ là tôi quấy rối tìиɧ ɖu͙© anh à?"

Giang Bình Dịch đưa tay sờ lên cặp mông cong vểnh gợi cảm dưới tay, rồi tát mạnh thêm vài cái: “Anh trai sao thế, bố mẹ bảo tôi phải chăm sóc anh thật tốt, anh phải nghe lời tôi, nếu không nghe lời thì tôi sẽ dạy dỗ anh."

Bạch Khả từ nhỏ đã bệnh tật nhưng bản thân lại không có tính tự giác, cho nên tuy là anh trai nhưng lại không có quyền lên tiếng, bố mẹ đã bảo Giang Bình Dịch chăm sóc anh, không ngờ bây giờ tự nhiên lại thành cái cớ cho Giang Bình Dịch ngang nhiên bắt nạt anh.

Về việc mách với bố mẹ thì có lẽ sẽ không làm được, da mặt anh mỏng, Giang Bình Dịch lại là em ruột của anh, chuyện đáng xấu hổ như vậy sao anh có thể nói ra miệng được chứ.

Bạch Khả càng nghĩ càng tủi thân, nhưng lại không làm gì được.

Nhìn thấy người dưới thân càng khóc dữ hơn, Giang Bình Dịch khó hiểu buông tay ra: "Không đến mức đó chứ, tôi mới đánh vài cái thôi, đau lắm hả? Để tôi xem mông có sưng lên không nào."