Buổi triều nghị đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ kết thúc, tâm trạng mỗi người đều không giống nhau, có kinh ngạc, có bất an, cũng có vui mừng khi quốc gia lại có được một vị minh quân, vân vân...
Chu Vương và Chu Vương thế tử tất nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Đương kim thiên tử mặc dù đã bị quá kế cho Đại tông, luôn miệng gọi Hoàng Thái Hậu là mẫu hậu, nhưng dù sao trước đó ngài đã sinh sống ở phủ Chu Vương suốt mười tám năm, quan hệ máu mủ đâu dễ bị chặt đứt bởi lễ pháp.
Trước đó các đại thần đã tìm hiểu tính cách và hành vi của tân đế, đều cho rằng danh sách hôn quân của triều ta sợ là muốn thêm vào một viên đại tướng, tình hình trong triều không rõ, tuy cũng có người đi thăm dò phủ Chu Vương, nhưng cũng không nhiều lắm.
Trong buổi triều nghị hôm nay, mọi người nhìn thấy tân quân chân đá Thái Hậu, quyền đánh đại thần, hành sự quả quyết, thủ đoạn lão luyện, mọi người lập tức ngầm hiểu trước kia là người ta giấu tài.
Hiện giờ tiềm long* đã vào biển, tương lai không thể coi thường, lại nhìn Chu Vương thì cảm thấy toàn thân giống như bức tượng vàng đẹp đẽ, phát ra ánh sáng chói mắt, tự nhiên muốn đến gần làm quen.
Nhưng mà phụ tử Chu Vương đều không phải là loại người kiêu căng ngạo mạn, biết rõ trong thời gian này càng phải cẩn thận, cho nên họ lễ phép chào hỏi nói chuyện với vài trưởng bối trong tông thất, không để ý tới các triều thần, nhanh chóng ra cung hồi phủ, sau đó tiếp tục đóng cửa từ chối tiếp khách.
Từ khi con thứ được chọn vào cung quá kế, hằng ngày Chu Vương phi đều ở trong phủ bái Phật, nghe người bẩm báo vương gia và thế tử đã trở về, cũng không vội vã đứng lên mà đợi cho lư hương trước mặt cháy xong, sau đó mới đi tới căn phòng lớn gần đấy.
Chu Vương đuổi đám người hầu rời đi, kể lại tất cả mọi chuyện diễn ra trong triều đình ngày hôm nay cho thê tử nghe, cuối cùng lại nói ra suy đoán của chính mình.
Chu Vương phi hiểu rất rõ trong bụng của mình bò ra thứ gì, cho nên hiện giờ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, "Thật hay giả, đầu óc của nó thông minh vậy sao? Trước giờ đều giả bộ ngu xuẩn, chứ không phải ngu thật?"
Chu Vương, “……”
Chu Vương bức xúc giùm cho nhi tử, "Nàng nói gì vậy, tại sao lại nghĩ thế về nhi tử? Trước kia hắn có hơi nghịch ngợm một (triệu) chút chút thôi, trêu mèo đùa ch.ó, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ta biết hắn là đứa trẻ ngoan! Hắn không có ở bên ngoài khi nam bá nữ* giống như lão lục nhà Trịnh Vương, tiền nuôi dưỡng nam kỹ cũng là của chính mình, ở nhà thì nghe lời cha mẹ, ca ca dạy dỗ hắn, hắn cũng ngoan ngoãn nghe!”
Chu Vương phi, “……”
Chu Vương phi tạm thời không biết phải nói gì mới tốt, sau một hồi lâu im lặng, thấp giọng nói, “Đứa nhỏ này…… haizz. Cuộc sống trong cung cũng không dễ dàng gì."
Chu Vương vỗ vai thê tử an ủi, “Thông minh còn hơn là ngu ngốc. Trong lòng hắn biết cần làm gì, chúng ta cũng yên lòng hơn.”
Chu Vương thế tử cũng nói, “Đúng vậy, lúc trước ở nhà mẹ luôn vì việc Thái Hậu đề nghị lấy ngày thay tháng giữ đạo hiếu cho Tiên đế mà mặt ủ mày chau, hôm nay mới biết đương kim hiểu rõ mọi chuyện như gương sáng, thì cũng nên yên tâm."
Lúc trước khi chuyện lấy ngày thay tháng giữ đạo hiếu xảy ra, người của phủ Chu Vương liền biết trong bụng Hoàng Thái Hậu đang ấp ủ ý đồ không tốt, đáng tiếc chính mình sinh ra đứa con ngốc, hắn vui sướиɠ đồng ý chuyện này, bọn họ thì bị ngăn cản ở bên ngoài cung, muốn giúp cũng giúp không được, đành ở bên ngoài lo lắng suông.
Hiện tại biết nhi tử không ngốc, chỉ là cố tình giả vờ, sau đó vào thời điểm thích hợp cho Hoàng Thái Hậu một đòn trí mạng, cũng có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ nói như thế nào, những việc xảy ra trên triều đình ngày hôm nay đều chứng minh tân quân có năng lực khống chế mọi tình huống, đây chắc chắn là một điều tốt đối với phủ Chu Vương.
Trong thời gian để quốc hiếu mà chúc tụng thì không hay, Chu Vương thế tử đành lấy nước thay rượu kính cha mẹ một ly, "Bệ hạ ở trong cung tuy không thiếu người sai bảo, nhưng chung quy không đáng tin cậy giống như ở trong phủ, cho nên không tránh khỏi việc muốn nhờ cha mẹ lo liệu giùm, lựa chọn vài thân tín đắc lực đáng tin cậy. Về phần nhà chúng ta, đóng cửa từ chối tiếp khách, tránh qua lại với đại thần triều đình, đó là sự giúp đỡ lớn nhất đối với bệ hạ."
Việc tự hào nhất trên đời của Chu Vương là cưới được thê tử hợp tâm ý, phu thê hòa thuận, việc tự hào thứ hai là mấy đứa con trai rất hòa thuận với nhau, huynh đệ đồng lòng, cho nên khi nghe vậy cười lên hai tiếng ha ha, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự lo liệu tất!"
……
**** Tiềm long: con rồng ẩn mình, chỉ người tài chưa gặp thời.
Khi nam bá nữ: thành ngữ nói về việc gây hấn với nam, chiếm đoạt phụ nữ.