Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 41: Song long nhập động

Húc đùa giỡn lỗ hậu Đại Vũ chán chê, liền giơ thương trực tiếp cắm vào một cây đến cùng.

“A!!” Thân thể Đại Vũ căng ra, đầu ngẩng mạnh lên, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm.

Lưu Phong lắc đầu, hướng Húc nói:

“Ta nói a, ngươi vẫn là học sinh, mẹ nó gậy thịt lại thô to đến như vậy. Không cần vừa đến đã trực tiếp đâm thẳng vào tận cùng bên trong như vậy đi, nữ nhân còn không chịu nổi, huống chi da^ʍ tiện này vẫn là nam, lỗ hậu không khéo hỏng mất!”

“Ngượng ngùng a, lão tử đã chơi nhiều, đều là càng chơi mạnh bạo thì bọn bọ càng nhớ dai!” Húc giống như có điểm ngượng ngùng, sờ sờ sau ót rồi hướng Đại Vũ, nói:

“Xin lỗi a, ta sẽ ôn nhu một chút.”

Kế tiếp, động tác của Húc quả nhiên ôn nhu rất nhiều, nhìn ra được mông của hắn lúc ra vào đồng thời còn xoay quay, đem côn ŧᏂịŧ trong lỗ hậu Đại Vũ đưa đẩy theo hình xoắn ốc.

Lưu Phong vẫn là ở phía trước, đem côn ŧᏂịŧ nhét vào trong miệng Đại Vũ, chỉ là chín cạn một sâu, ngẫu nhiên mới một chút đâm thẳng vào sâu trong cổ họng.

Đại Vũ bị treo giữa phòng không có thế, chỉ có thể trước sau va chạm giống như đồng hồ quả lắc mà lắc lư như vậy, côn ŧᏂịŧ cứng cử nơi khố hạ giống như chuông gió đong đưa không ngừng. Trải qua vài phút, côn ŧᏂịŧ Đại Vũ chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, chảy xuống thành một vũng trên mặt đất.

“Mẹ nó! Chơi nam nhân sướиɠ như vậy sao? Thấy các ngươi chơi sướиɠ như vậy, người này có phải bị các ngươi chơi tới bắn tinh hay không??” Trịnh Đào phía xa xa, một bên cầm di động, nhìn phía dưới Đại Vũ cư nhiên là tϊиɧ ɖϊ©h͙, một bên hùng hùng hổ hổ ghi hùng, một bên châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ngô… Ngô… Ngô…” Hai nam nhân tuổi trẻ tráng kiện tiếp tục có tiết tấu mà đưa đẩy động tác. Đại Vũ kɧoáı ©ảʍ một đợt ngay sau đó lại tiếp một đợt, lỗ mũi phát ra âm thanh có vẻ soảng khoái điên cuồng, nếu không phải cổ họng bị côn ŧᏂịŧ của Lưu Phong trám kín thì không chừng Đại Vũ đã đem toàn bộ người trong khu kí túc xá này kêu tới.

Đại khái hơn mười lăm phút, thân thể Đại Vũ mới dần dần vô lực là thả lỏng xuống, Lưu Phong cùng Húc cũng thả chậm động tác, chuẩn bị hành động bước tiếp theo.

Hai người đầu tiên là trao đổi vị trí một chút, Lưu Phong đứng phía sau Đại Vũ, giương côn ŧᏂịŧ to lớn “Oạch” một tiếng cắm vào trong lỗ hậu Đại Vũ, sau đó khom lưng ôm lấy bộ ngực Đại Vũ.

Húc đem hai tay Đại Vũ cởi trói xuống, Lưu Phong thẳng người đem nửa người trên của Đại Vũ ôm lấy. Húc lại đem hai cái đùi Đại Vũ cởi trói ra, buông xuống.

“A!” Thời điểm lỗ hậu Đại Vũ bị cắm vào, vô lực đau đớn mà kêu một tiếng, may mắn vừa rồi đã được côn ŧᏂịŧ Húc mở rộng một chút, lỗ hậu có chút giãn ra.

“Mẹ nó!” Hiện tại cả người Đại Vũ đều bị Lưu Phong ôm vào trong ngực, tứ chi vô lựa mà buông xuống, đầu cũng hướng sang một bên, sức nặng toàn thân hơn phân nửa đều đặt ở trên côn ŧᏂịŧ to lớn của Lưu Phong.

Húc đi đến trước mặt Đại Vũ, nâng hai chân tráng kiện của Đại Vũ khoác lên vai của chính mình, sau đó khom người, đem côn ŧᏂịŧ chen vào lỗ hậu của Đại Vũ đang cắm căn côn ŧᏂịŧ của Lưu Phong.

“Mẹ nó! Tiểu tử ngươi muốn cùng cắm vào sao? Gậy thịt kia của ngươi còn có thể nhét vào đi?”

“Không thử làm sao biết như thế nào? Da^ʍ tiện này rất có thiên phú!” Húc cười xấu xa.

Lưu Phong cũng không nói gì, nghĩ tới người này còn nhỏ như vậy mà đã biết cách làʍ t̠ìиɦ, rất biết cách chơi.

“A!!! Đau…” Đại Vũ thảm thiết kêu lên.

Trịnh Đào thấy Đại Vũ kêu lên, lập tức từ trong thùng sắt lấy ra một đôi vớ nhét vào trong miệng Đại Vũ.

Mà Húc một bên không để ý tới Đại Vũ kịch liệt đau đớn, một chút một chút đem côn ŧᏂịŧ to lớn của chính mình cắm vào trong lỗ hậu Đại Vũ.

“Mẹ nó! Gậy thịt của ngươi thật nóng! Cảm giác như vậy đừng nói, thật đúng là rất thoải mái!” Ba người thân thể chặt chẽ dán một chỗ cùng nhau. Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng dáng người hoàn hảo của Húc, kɧoáı ©ảʍ càng là gấp bội.

Chỉ là Đại Vũ đáng thương, lỗ hậu bị cắm vào đến độ căng ra hết mức, mông cũng bị chen bẹp đến biến dạng.

“A ~~~~ A…” Hai tiểu tử khí huyết đầy mình nâng mông Đại Vũ lên, phần mình đưa đẩy vài cái, phối hợp tiết tấu một chút, liền bắt đầu ngươi tiến ta lui, cùng nhau công kích.

Tư thế như vậy làm cho âm thanh nhục thể đánh vào nhau cũng không lớn, thế nhưng tiếng nước “phốc xuy phốc xuy” càng trở nên vang dội. Đại Vũ rất nhanh bị hai người kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền có lại cảm giác, có chút sảng khoái mà rêи ɾỉ nhưng lại lo lắng bị Húc phát hiện, cho nên vẫn là tận lực kiềm nén.

Côn ŧᏂịŧ lại chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, theo côn ŧᏂịŧ của hai người chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Vài phút sau, Đại Vũ bị hai người công giáp liên tiếp, luân phiên nhau ra vào dần dần đánh mất năng lực khống chế, tiếng rên càng lúc càng lớn, cơ hồ đã khàn cả giọng, hoàn toàn bất chấp ý nghĩ che giấu chính mình:

“Thật… Sướиɠ… Muốn bị các ngươi… Các ngươi cắm chết… Ta muốn chết… A… Lại dùng sức một chút…” Đại Vũ hiện tại lí trí đã hoàn toàn biến mất.

“A… A… A…” Hai tên một trước một sau, đều lấy tay cường lực đem Đại Vũ cố định trên côn ŧᏂịŧ của hai người.

Trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ cao trào của Đại Vũ lại ập đến, toàn thân căng cứng, miện há to nhưng lại không phát ra tiếng.

Lưu Phong tăng tốc, đưa đẩy vài cái, rất rõ ràng là lại bắn tinh. Húc biết trạng thái của Lưu Phong, liền cũng phối hợp tốc độ, côn ŧᏂịŧ ma sát gậy thịt của Lưu Phong cùng với vách thịt bên trong lỗ hậu của Đại Vũ.

Thoạt nhìn là hi vọng Đại Vũ bắn tinh trong lúc chờ hai người bọn họ cùng nhau bắn. Lưu Phong bắn tinh lần thứ hai vẫn duy trì tiết tấu chà đạp lỗ hậu Đại Vũ lúc trước, một ít tinh dịnh chậm rãi theo động tác bị mang ra ngoài, dọc theo côn ŧᏂịŧ hắn chảy xuống.

Húc cũng đột nhiên ngừng đưa đẩy, cánh mông rắn chắc cũng gòng chặt, cả người run run vài cái, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào trong lỗ hậu Đại Vũ. Lúc này, Húc đột nhiên lặng lẽ thò tay xuống bụng Đại Vũ, dùng lực ấn xuống.

Lúc này chỉ nghe thấy Đại Vũ sợ hãi kêu một tiếng:

“Không cần!!! A…” Đại Vũ sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, có rất nhiều rất nhiều nước bắn ra theo Đại Vũ sau khi bắn tinh, đều chảy xuống đất – Đại Vũ tiểu!

Đại Vũ lúc trước chưa từng có cảm thụ qua cảm giác mĩ diệu cùng xấu hổ như thế này. Thời điểm bắn tinh khi nãy cũng không có, cứ như vậy triệt để cảm nhận bị người khác chơi đến bắn tiểu!!

“Tiểu tử ngươi còn có biện pháp này để chơi nam nhân đến bắn tiểu a? Làm như thế nào?” Lưu Phong không khỏi bội phục kỹ xảo cao trào của Húc.

“Không có gì, chỉ là giống như đối với nữ nhân mà thôi. Chơi nhiều một chút liền tự biết.” Húc vừa nói vừa rút côn ŧᏂịŧ ra.

“Hay a! Về sau có chuyện tốt gì nhớ gọi ta, ha ha! Cùng với ngươi chơi vài lần nữa!” Lưu Phong cũng vừa lòng, rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi thân thể Đại Vũ.

Nháy mắt, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sệt từ bên trong trào ra.

“Nga…” Đại Vũ không có phòng bị, sợ hãi kêu một tiếng, hai chân lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống.

“Lão sư da^ʍ tiện này hôm nay không chừng tới nếm ngon ngọt, sau này đừng gọi hắn, tự hắn muốn chơi sẽ chủ động dâng lên đến cửa!” Húc một tay đỡ ngực Đại Vũ, một tay vuốt ve thân thể rắn chắc của Đại Vũ.

“Ngươi!” Đại Vũ có chút vừa giận vừa thẹn, nguyên lai bọn họ sớm thông đồng với nhau!

“Ngươi cư nhiên thông đồng với nhau?!” Bị ba nam nhân trước mặt này chơi đến bắn tiểu, Đại Vũ đã bất chấp thân phận trước mặt Húc, đem qυầи ɭóŧ trên đầu cởi ra, lộ ra gương mặt dương cương tuấn tú.

Lưu Phong cười cười, bên tai Đại Vũ nói:

“Ngươi lúc trước ở trước mặt lão tử không phải rất ra dáng sao? Hôm nay lại ở trước mặt học sinh chính mình mà tiểu ra, cảm giác như thế nào?”

Đại Vũ ngây ngốc một chút, không biết đáp lại như thế nào:

“Là ngươi hạ thuốc ta!”

“Vậy a? Trứng rung thì có, nhưng ta cũng là không có hạ thuốc gì đâu a!” Húc nghiêm túc nói, đem tàn lưu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người mình lau sạch sẽ. Côn ŧᏂịŧ thô dài sau khi bắn tinh mềm mềm buông giữa hai chân, bộ dáng rất da^ʍ mĩ.

“Bất quá, là do lão sư ngươi trời sinh dâʍ đãиɠ mới có nhu cầu như vậy!” Lưu Phong bộ dáng tỏ ra rất bội phục, cẩn thận chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đại Vũ.

Đại Vũ không biết đáp lại cái gì, có chút xấu hổ mà cúi đầu, không dám đối diện cùng bọn họ.

“Hảo, không còn sớm nữa, nhớ cho ta cùng Trịnh Đào qua môn, lão sư thân ái!!” Lưu Phong đem quần của Đại Vũ cùng với cái qυầи ɭóŧ tam giác đen bẩn của hắn đưa cho Đại Vũ.

“Mặc vào đi, qυầи ɭóŧ này của ta, đưa cho ngươi. Nhưng không được ném, nếu không đừng trách ta ác!”

Đại Vũ cứ như vậy mặc quần áo vào, không nói một tiếng, lảo đảo đi ra khỏi khu kí túc xá.

Trên đường về nhà, Đại Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, trừ cơ thể đầy vết dây thừng trói bên trong cùng ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn vẫn là soái khí.

Về nhà, tắm cũng không tắm, trong lỗ hậu còn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai nam nhân thô bỉ kia, như vậy liền ngủ.

“Ngươi nhìn ngươi xem, quần áo đều không thay liền leo lên giường!” Hoành trở về sau, nhìn thấy Đại Vũ như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Mau thay quần áo đi rồi đi ngủ tiếp!” Hoành đi tới trước mặt Đại Vũ, chuẩn bị cởϊ qυầи áo hắn ra nhưng lại bị từ chối.

“Lão bà ~ ta quá mệt, hôm nay lên tiết cả một ngày, cho ta ngủ một lát đi, được không? Một lát thôi ~!” Đại Vũ có khi giống như hài tử lưu manh nhưng giả vờ đáng vậy, khiến cho Hoành chịu không nổi.

Thật ra ngược lại không phải vì quá mệt mà là chính mình hiện tại đang mặc cái qυầи ɭóŧ đen của Lưu Phong, nếu bị Hoành nhìn thấy thì giải thích như thế nào?

Nhìn thấy Đại Vũ mệt mỏi nhứ thế, Hoành càng đau lòng, cảm giác nam nhân này thật sự rất vất vả, liền giúp hắn đắp chăn rồi ra ngoài phòng khách xem TV.

Đại Vũ thấy Hoành đi ra, lặng lẽ đến trước tủ quần áo, cởϊ qυầи lót ra, cầm ở trong tay. Tuy rằng không đem để gần nhưng hỗn hợp mùi thối cùng với hương vị côn ŧᏂịŧ da^ʍ mĩ đã có thể ngửi thấy, lại thêm hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa nãy khiến cho Đại Vũ mặt đỏ tim đập, côn ŧᏂịŧ lần nữa lại cứng lên.

Nuốt nước miếng một cái, Đại Vũ cẩn thận đen qυầи ɭóŧ Lưu Phong cất vào trong đáy tủ quần áo rồi thay qυầи ɭóŧ của mình vào, ghé lên giường, sờ sờ lỗ hậu sưng đỏ ướŧ áŧ chính mình, cảm thấy mĩ mãn liền tiếp tục ngủ.