Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 20.2

Phó Tử Trảm cột một cái túi ở bên hông, những động tác có vẻ rất là thuần thục: “Biết một chút.”

Vừa dứt lời, người cũng đã leo lên hơn 3 mét.

Để lại Kỳ Hạo Diễm đứng tại chỗ: “!!!”

Còn có, bình luận bay qua cũng toàn là dấu chấm than.

【 Ảnh cầm tinh con khỉ hả! 】

【 Khỉ cũng không có nhanh như vậy nhỉ 】

【 Biết một chút, quả nhiên cũng không làm người ta thất vọng 】

Khi con khỉ Phó Tử Trảm hái quả, hái chỗ quả trên cây xuống chỉ tốn không đến mười phút.

Khi xuống dưới, cằm của Kỳ Hạo Diễm còn chưa khép lại.

Thằng nhỏ xem đến ngây người, lẩm bẩm nói: “Anh Phó, có phải anh đã từng tập luyện chuyên môn hay không?”

Phó Tử Trảm cất quả đi, giọng điệu bình thường: “Nhà bần hàn mà thôi.”

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Cụm từ này, anh ta thật sự đã nghe được rất nhiều lần, cho nên con nhà bần hàn là kỹ năng gì cũng biết đúng không?

Sao anh ta không sinh ra ở trong gia đình nghèo khó cơ chứ.

Ba Kỳ, mẹ Kỳ xa ở Kinh Thị:???

Cho con cuộc sống giàu có là sai rồi? Không cần con nữa, đừng có mà quay về!

Phó Tử Trảm đeo balo lên đi ra ngoài: “Bên kia có cái hồ, qua bên kia nhìn xem.”

Kỳ Hạo Diễm sắm vai tiểu đệ diễn đến mức càng chân tình thật lòng, kiểu như bảo đi hướng đông tuyệt đối không đi hướng tây ấy: “Vâng! Đi!”

Cái hồ kia trông rất to, không phải kiểu hồ do nước đọng lại, bên cạnh có một dòng suối nhỏ không biết chảy từ đâu tới đây, vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong hồ.

Nước trong hồ trong vắt, có thể nhìn thấy được vài thứ dưới làn nước.

Lúc hai người bọn họ đến bên hồ, bên kia đã có ba người, là ba đồng bọn chia nhau hành động.

Bên cạnh Văn Đăng bày một vài công cụ lung tung rối loạn, trông có vẻ như chuẩn bị để bắt cá, nhìn thấy bọn họ đến thì cũng không dừng động tác, chỉ hỏi hai câu: “Hai người tìm được cái gì không?”

Phó Tử Trảm mở ba lô ra: “Ừm, một ít quả dại.”

Miễn cưỡng có thể ăn.

Hắn nhìn tình hình hiện tại: “Hẳn là lặn xuống sẽ tốt hơn một chút nhỉ.”

Tạ Lệ gật đầu: “Bọn tôi cũng vừa mới đến, anh Văn và Chính Sơ bơi không tốt lắm.”

Ngụ ý, đi xuống sẽ nguy hiểm.

Đây là việc Phó Tử Trảm không nghĩ tới, sống ở dã ngoại mà không biết bơi???

Tổ tiết mục cũng thật biết tìm người ghê!

Tâm lại mệt mỏi!

Đoạn Chính Sơ ở bên kia cột chắc cây xiên, “Chúng ta có thể thử xiên một chút, con nào nguyện thì sẽ để bị xiên!”

“……”

Cá người ta chỉ là trí nhớ không tốt, không phải không có đầu óc!

Phó Tử Trảm cảm nhận sâu sắc rằng có lẽ hành trình sau này của mình cũng sẽ không thuận lợi lắm, thật sự không một ai đáng tin cậy.

Một lúc lâu sau, lựa chọn giữa thân thể chịu khổ hay là dạ dày chịu khổ, hắn lựa chọn cái trước.

Dù sao cái trước thì chỉ là mệt mỏi tí, cái sau không chỉ tra tấn thân thể, còn tra tấn cả tinh thần.

“Để tôi đi.”

Hắn nói xong thì giả vờ lục tìm trong ba lô, thực tế là đang tìm trong hệ thống.

“Đưa huyết la võng cho ta.” Đều là mấy đồ hỏng lúc trước hắn ném ở trong không gian trữ vật, không nghĩ tới hiện tại lại phát huy công dụng.

Chẳng Ra Gì Cả nghẹn lại: “Anh lấy thứ để bắt yêu thú đi đánh cá?” Cá biết sẽ khóc đấy!

Gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu bản hiện thực.

Phó Tử Trảm: “Chẳng lẽ sau này mi còn muốn dùng nó để bắt yêu thú?”

Mơ à! Hắn đã về hưu rồi!

Chẳng Ra Gì Cả: “Ta không có ý này.”

Ký chủ không về hưu thành công có thể nói là rất nhạy cảm.

Một hồi giao lưu cũng chỉ khoảng mười giây, Phó Tử Trảm lấy ra một thứ tương tự như lưới đánh cá từ trong ba lô, thoạt nhìn giống như là hắn vừa mới lục lọi mười giây mới tìm được.

Tiểu đệ Kỳ vẫn làm tiểu đệ theo lệ thường, bắt đầu ngốc nghếch chém: “Anh Phó còn mang lưới đánh cá à? Không hổ là anh Phó, suy nghĩ thật chu đáo!”

Phó Tử Trảm sửa sang lại một chút, chỉnh thành hình một cái túi, nếu có thể, hắn không muốn chu đáo lắm đâu! Cái hắn muốn chính là giường lớn 500m2, mà không phải 500m2 thảo nguyên ngoài trời.

Nhưng ai bảo hiện tại hắn không có cơ chứ.

Vận mệnh rồi! Hắn chỉ có thể tạm thời nhận.

Không muốn giặt quần áo ở rừng núi hoang vắng, Phó Tử Trảm dứt khoát trực tiếp cởϊ áσ trên.

Trong nháy mắt kia, bình luận quét qua vô số biểu tình, mê đắm 😍.emoji

【 a a a a a a, chồng ơi anh đừng như thế mà! Em còn nhỏ mà!! Hông chịu nổi!! 】

【 Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Cơ bụng tám múi! 】

【 Ván giặt đồ trong nhà mất rồi, chồng ơi, sau này dùng anh có được không? 】

【 Anh, người đàn ông này này, tôi coi trọng rồi, tôi khuyên anh nhân lúc còn sớm thì đến đây cưới tôi, đừng có mà không biết điều, nếu như anh không đến, em sẽ quỳ xuống cầu xin anh! 】

【 ha ha ha ha ha, mí người đã quên Chẳng Ra Gì Cả bên hồ Đại Minh rồi sao? 】

【 Ai bởi vì Chẳng Ra Gì Cả chứ, từ lúc bắt đầu tôi đã chỉ thèm thân thể của Tử Trảm bảo bối thôi 】

【 Một đám hoa si lại bắt đầu, ba mẹ mày biết mày gáy vậy ở bên ngoài không? 】

【??? Phía trước có thứ rác rưởi gì trà trộn vào thế 】

【 Muốn chếc thôi, report đê! 】

Bạn nhỏ Kỳ Hạo Diễm cũng vén áo của mình lên nhìn một cái, sau đó yên lặng bỏ xuống.

【 ha ha ha ha ha, thằng nhỏ kia đang tự so sánh cái gì ở trong tối thế 】

【 Cục cưng biết rõ trong lòng, lòng so sánh không được 】

Văn Đăng cũng trêu chọc một lúc xong, còn xác nhận một phen: “Trước kia Tử Trảm có thường xuyên bơi lội không? Lượng sức mà làm, không bắt được cũng không sao hết, chúng ta có thể tìm cái khác, mọi việc an toàn là nhất.”

Phó Tử Trảm làm nóng người bằng mấy động tác đơn giản, “Lâu lâu có bơi.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp phát ra nghi vấn chân thành: Lâu lâu này cùng một khái niệm với biết một chút đúng hông?

Đương nhiên hiện tại không có được đáp án ngay.

Đeo trên lưng hy vọng của bốn người còn lại, Phó Tử Trảm nhảy xuống.

Tuy rằng hồ nước không vẩn đυ.c, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng bên dưới, nhưng cũng không nhìn thấy đáy, nhìn có vẻ rất là sâu.

Kỳ Hạo Diễm giống y như một tên ngốc vậy, đứng ở bên bờ vẫy hai tay: “Cố lên cố lên!”

Vô cùng có khí thế của đội cổ động viên.

Đoạn Chính Sơ yếu ớt nói: “Cậu như vậy cá có chạy mất không?”

“Có không?”

“Thôi, con nào nguyện thì sẽ bơi vô lưới.”

Mơ hồ còn có thể nghe được bên bờ đã xảy ra gì đó, Phó Tử Trảm: “……”

Đồng đội như vậy ăn cá chắc cũng vô dụng.

Ăn nhiều quá cũng không bổ não nổi.