Ngay trước khi hắn tua ngược thời gian, cũng phải ăn chay ròng rã hai tháng, sắp mọc cả cỏ đến nơi rồi.
Ai ngờ sống lại vẫn phải tiếp tục ăn chay.
Không ai khổ hơn hắn nữa.
Nhưng mà, kiếp trước sao nam chính không có loại thuốc này nhỉ?
Ngôn Khê có chút nghi hoặc, chẳng lẽ vì hắn cướp nữ chính, nên nam chính cố tình giấu đi?
Ngôn Khê cho rằng mình đã tìm ra chân tướng, dù sao ai lại đi nương tay với tình địch chứ?
Nhưng mà, bây giờ là sao? Bây giờ bọn họ cũng là tình địch mà.
Lý do này có chút không hợp lý.
Hay là, tua ngược thời gian đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, nam chính bây giờ vẫn chưa có tình cảm với nữ chính?
Nếu là như vậy, thì tốt quá rồi!
Hắn có thể chiếm tiên cơ, sớm giành lấy trái tim của nữ chính.
Nghĩ đến đây, mắt Ngôn Khê láo liên, quyết định thăm dò một chút.
Hắn hắng giọng: "Cảnh Văn, ngươi thấy tiểu thư nhà Thừa tướng thế nào?"
Nụ cười dịu dàng của Tiêu Cảnh Văn lập tức cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"À... ha ha ha, ta chỉ là cảm thấy Mộ Dung tiểu thư rất tốt, dung mạo lại xuất chúng, khó mà không khiến người ta nảy sinh lòng ái mộ, không biết ngươi có..."
"Nếu ta nói không có, ngươi sẽ làm gì?" Tiêu Cảnh Văn ngắt lời hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm.
Ngôn Khê bị hắn nhìn đến mức da đầu tê dại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không lên không xuống: "Ta..."
"Ngôn Khê." Chàng thanh niên tuấn tú tiến lại gần, lau vết dầu mỡ trên môi hắn, bàn tay mát lạnh di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ hắn, chạm nhẹ, dường như chỉ cần hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn ta sẽ lập tức bóp nát nó: "Sau này đừng nhắc đến ả ta nữa, được không? Ngươi phải nghe lời, nếu không, bản điện sẽ tức giận đấy, hửm?"
Lưng Ngôn Khê lạnh toát, toàn thân run rẩy, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.
Sao hắn lại cảm thấy nam chính đột nhiên trở nên đáng sợ thế nhỉ?
Nói chuyện nghe rợn cả người.
"Đing" một tiếng, hệ thống vang lên đúng lúc, giải đáp thắc mắc: "Đing! Phát hiện giá trị hắc hóa của nam chính đạt 100%, ký chủ hãy bảo vệ tốt bản thân."
"..." Ta %$#@!!
Mẹ kiếp, sao lại có cái thứ quỷ quái giá trị hắc hóa này nữa!!
Ngôn Khê trợn tròn mắt, cả người như bị sét đánh.
Nam chính bây giờ không phải là hiện thân của chính nghĩa sao?! Giá trị hắc hóa 100% từ đâu ra vậy?!
Ngôn Khê cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi nữa, đây mẹ nó đâu phải nam chính, đây là quả bom hẹn giờ với giá trị hắc hóa 100% đấy!
Như này, hắn còn dám tranh giành nữ chính với hắn ta sao?
Ngôn Khê cảm thấy tiền đồ của mình tối tăm mịt mù, sống không còn gì luyến tiếc.
Nhưng dáng vẻ này của hắn rơi vào mắt Tiêu Cảnh Văn lại là, tức giận với lời nói của hắn.
Bàn tay Tiêu Cảnh Văn siết chặt, lòng chùng xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Sao? Ngươi không muốn?"
Ngôn Khê giật bắn mình, nhìn ánh mắt hung ác của hắn, vội vàng lắc đầu, phủ nhận ba lần: "Ta không có, ta không có, ta đồng ý, ngươi đừng giận, ta, ta đảm bảo sau này sẽ không nhắc đến ả ta nữa!" Tạm thời ta không tranh giành nữ chính với ngươi nữa, đại ca xin tha mạng.
"Ngoan." Lúc này Tiêu Cảnh Văn mới dịu lại, đưa cho hắn viên kẹo hồ lô: "Ăn cái này đi."
Ngôn Khê run rẩy nhận lấy, cúi đầu cắn, không dám nhìn hắn.