“Ngũ thúc, ha ha ha......, Ngũ thúc mau buông con xuống, ngứa quá, ha ha...... "Nhược Huyên bị nâng lên thật cao, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhược Thủy sợ Nhược Sơn làm ngã nữ nhi bảo bối, vội nói: “Được rồi, mau buông Huyên Bảo xuống.”
Nhược Sơn lúc này mới buông người xuống, đổi thành một tay ôm.
Trang thị khϊếp sợ mở to hai mắt, sau khi phục hồi tinh thần thì nhịn không được mà nói: “Đây là chữa khỏi rồi? Không phải nói loại ngu ngốc trời sinh này là không có biện pháp chữa trị sao? Si nhi, ngươi hành lễ cho ta xem!”
Cha chồng thế nhưng đem đứa ngốc này chữa khỏi bệnh? Nếu là đem tin tức này thả ra ngoài, danh tiếng của y quán tuyệt đối được nâng cao một bậc!
Năm sau, còn có thể vì triều đình mà tổ chức thi đấu y dược, gây dựng được thanh danh tốt.
Nhược Huyên nhướng mày: “Ta đã nói ta không phải đứa ngốc, xin lỗi ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Thần Quân nói không thể dùng tiên thuật hại người, ác nhân tự có ác báo, đây là chuyện Thiên Đạo quản, nàng nếu tùy ý dùng tiên thuật hại người, sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.
Nhược Huyên liền hiểu, nàng không thể dùng tiên thuật giáo huấn người khác, nếu việc này Thiên Đạo đang quản, nàng có thể dùng tiên thuật nhắc nhở lão thiên gia, thay trời hành đạo!
Trang thị nghe thấy vậy thì cười lớn: “Ngươi muốn ta xin lỗi ngươi? Ngươi biết ta là ai không? Sao ngươi không lịch sự với ta? Quả thực là làm phản rồi! Ngươi hỏi cha ngươi xem có dám để cho ta xin lỗi hay không!”
Nếu bọn họ dám để cho mình xin lỗi, nàng liền lập tức để cho Nhược Sơn bị chuyển đi! Như thế rất hợp ý nàng!
Nhược Huyên không nói nữa, ai quản nàng là ai a!
Sao lại không khách khí? Đương nhiên là thay trời hành đạo, nói cho ông trời, để ông trời thu thập nàng rồi!
Bàn tay nhỏ bé của Nhược Huyên giấu vào ống tay áo, len lén bóp một pháp quyết, tặng nàng một tiên thuật phạm tội nghiệt.
Được rồi, chờ ông trời thu thập nàng!
Nhược Thủy nhíu mày, siết chặt nắm đấm: “Phương phu nhân, Huyên Bảo nói rồi, xin lỗi!”
Huyên Bảo mới nhỏ như vậy, không thể để cho nàng từ nhỏ đã chịu đựng sự khuất nhục của quyền quý, về sau trưởng thành cũng chỉ biết ủy khuất cầu toàn thì làm sao bây giờ?
Nhược Sơn cũng cứng rắn nói: “Xin lỗi!”
Trang thị vũ nhục mình, hắn có thể nhịn nhưng vũ nhục Huyên Bảo thì không được!
Hắn tình nguyện không làm dược đồng nữa, cũng không thể ủy khuất Huyên Bảo.
Trang thị tức cười: “Để cho ta xin lỗi một cô ngốc? Nhược Sơn, ngươi không muốn làm dược đồng nữa?”
Lúc này, một lão giả lớn tuổi vén rèm vải đi ra, thanh âm uy nghiêm nói: “Trang thị, xin lỗi!”
Sắc mặt Trang thị cứng đờ, vẻ mặt không cam lòng nhìn về phía lão giả: “Cha, con không làm gì sai, là bọn họ......”
Phương đại phu không vui nói: “Thái độ nói chuyện của ngươi chính là mười phần sai lầm! Xin lỗi, không xin lỗi liền đi từ đường quỳ.”
Nàng là trưởng tức phụ Phương gia, lại chưởng quản việc mua dược liệu, bị phạt đi quỳ từ đường, về sau nào còn có mặt mũi gặp người?
Trang thị không cam lòng nói: “Xin lỗi.”
Nhược Huyên xoay đầu, quá muộn rồi! Nàng mới không chấp nhận.
Nhược Thủy cùng Nhược Sơn lúc này mới không so đo nữa, Phương đại phu đối với Nhược gia có ân, lại là sư phụ của Nhược Sơn, mặc kệ như thế nào cũng phải thấy tốt liền thu.
Thật là làm cho Trang thị rất có thành ý xin lỗi thì cũng không được nữa.
Bọn họ thấy tốt liền thu, nhưng Trang thị bị ép xin lỗi, cảm thấy ở trước mặt bọn họ bị mất mặt, trong lòng đối với Nhược Sơn càng hận!
“Cha, con về hậu viện trước!”
Nàng bỏ lại một câu rồi đi thẳng!
Trở lại hậu viện Trang thị không nhịn được mắng: “Cả nhà bạch nhãn lang, khó trách điên, tàn, ngốc! Để ta xin lỗi một cô ngốc? Cũng không sợ bị sét đánh? Nàng có phúc khí đó sao? Ta phi!”
“Ầm ầm!”
Trời đang nắng thì bỗng nhiên có một đạo sét đánh xuống!
Cả người Trang thị bị đánh cho ngoài cháy trong mềm!
...
Trong y quán, khi Trang thị rời khỏi thì Phương đại phu nói với Nhược Thủy: “Vừa rồi thật xin lỗi, Nhược huynh đệ, Nhược Sơn các ngươi đừng để ý, là lão phu trị gia không tốt.”
Hai người vội nói quá lời, sau đó Nhược Thủy mời Phương đại phu giúp Huyên Bảo xem bệnh tình.
“Hiện tại Huyên Bảo đã có thể đi lại và nói chuyện, có phải không có việc gì nữa hay không?”
Phương đại phu bắt mạch cho Nhược Huyên, hỏi Nhược Huyên mấy vấn đề, lại để cho nàng đi vài bước, làm một ít động tác, thấy miệng lưỡi nàng rõ ràng, động tác linh hoạt, cười nói: “Đây đâu chỉ là tốt, Nhược gia huynh đệ, ngươi thật có phúc! Huyên Bảo so với trẻ con bình thường đều thông minh hơn, trước kia phỏng chừng nàng không thích nói chuyện, chưa không phải là không nói được.”