Khuôn mặt tươi cười của Nhược Thủy cứng đờ!
Không phải, hắn vừa mới đáp ứng mua nhiều như vậy sao?
Nhược Thủy cầu cứu nhìn về phía vợ.
Lưu thị ngẩng đầu nhìn chim bay trên trời xanh, giả điếc giả câm.
Nàng không biết, Nàng không biết gì cả!
Nhược Thủy: “……”
Không phải, Huyên Bảo mới ba tuổi! Sao lại nhớ rõ như vậy chứ?
...
Cuối cùng, Nhược Thủy nói khéo, trước mang nữ nhi bảo bối đi ăn mì, sau đó lại đi ăn đậu hũ, làm như thế thì bụng nhỏ của nữ nhi liền no rồi, ăn không vô cái khác!
Còn lại thì buổi chiều hắn vào núi một chuyến, săn chút con mồi bán, lại cho Huyên Bảo mua!
Trước sạp Vân Thôn, Nhược Thủy bảo Huyên Bảo và vợ tìm chỗ ngồi, hắn đi gọi hai chén Vân Thôn.
Khoảng một khắc đồng hồ, hắn cầm hai chén Vân Thôn nóng hổi đi tới bên cạnh bàn, một chén cho nữ nhi, một chén cho nương tử.
Lưu thị trừng Nhược Thủy một cái: “Ngươi như thế nào mua hai bát? Ta không ăn.”
Nhược Thủy cười dịu dàng, đẩy qua: “Món này vỏ mỏng nhân nhiều, ăn rất ngon, ngươi cũng nếm thử đi.”
“Ta không ăn, ta không thích ăn. Ngươi ăn đi!” Lưu thị đẩy mì Vân Thôn về trước mặt Nhược Thủy.
“Ngươi ăn, ta không đói bụng, ta trước kia đều ăn chán rồi.” Nhược Thủy đẩy lùi cái bát.
“Ta không thích ăn, ta cũng không đói bụng!” Hai người đẩy tới lui.
Nhược Huyên không ngừng nhìn cha mẹ, lại nhìn mì Vân Thôn trước mặt mình và mẹ.
Nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Nàng cầm lấy cái thìa nhỏ, thổi thổi, sau đó đút đến bên miệng Nhược Thủy: “Cha, ăn đi.”
Nhược Thủy thiếu chút nữa rơi lệ, hắn cười ép nước mắt trở về, sờ sờ đầu nhỏ của Nhược Huyên: “Cha không đói bụng, Huyên Bảo ăn! Huyên Bảo ăn cùng mẹ là được.”
Nhược Huyên lắc lắc đầu, cánh tay nhỏ bé kiên trì giơ lên: “Cùng ăn, cha ăn, mẹ cũng ăn, con cũng ăn.”
Cuối cùng, hai vợ chồng không lay chuyển được nữ nhi, ba người đem hai chén nuốt trôi.
Mì nóng hầm hập, sưởi ấm trái tim hai vợ chồng.
Ăn xong mì Vân Thôn, Nhược Thủy bảo hai mẹ con ngồi lên xe đẩy, hắn đẩy xe, hỏi Nhược Huyên ăn kẹo hồ lô trước hay là thịt dê nướng.
Nhược Huyên vỗ vỗ cái bụng nhỏ, lắc lắc đầu: “Con no rồi, ăn không vô.”
Nàng kỳ thật còn muốn ăn, nhưng cha mẹ đều luyến tiếc ăn, một mình ăn thì có ý nghĩa gì đâu?
Nàng nhìn thoáng qua mặt trời nóng rát trên trời, giang hai tay ôm lấy ánh mặt trời.
Nàng vẫn là hảo hảo tu luyện, trở về thúc giục một ít trái cây mau chín, cố gắng kiếm bạc đi!
Lúc này một cái mũ rơm phủ xuống, che khuất tầm mắt của nàng.
“Huyên Bảo đừng nhìn thẳng mặt trời nha, lát nữa trước mắt sẽ biến thành màu đen.” Lưu thị giúp nữ nhi sửa sang lại mũ rơm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo.
Nhược Huyên kéo mũ rơm xuống: “Mẹ, con không đội mũ, con muốn phơi nắng.”
Nàng muốn tu luyện, muốn hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, mới có thể kiếm càng nhiều bạc, mua đồ ăn ngon.
“Mặt trời quá lớn, sẽ rám nắng! Da rám nắng sẽ không đẹp.” Lưu thị lại đi lấy mũ rơm.
Nhược Huyên gắt gao giữ chặt mũ rơm, dùng sức lắc lắc đầu nhỏ: “Sẽ không, sẽ càng ngày càng xinh đẹp.”
Nàng là một gốc hoa, phơi nắng mặt trời làm cho mọi người ngày càng xinh đẹp, cũng có thể làm cho mọi người ngày càng mạnh mẽ, mỗi một tia nắng mặt trời đều rất hữu dụng, mỗi một phần nỗ lực cũng sẽ không uổng phí!
Lưu thị thấy nàng không chịu đeo, coi như xong.
Nàng nghĩ nữ nhi còn nhỏ, còn không biết thích chưng diện, chờ lớn lên một chút, chỉ sợ phơi nắng, đến lúc đó không cần nàng nói, con bé cũng tranh nhau muốn đeo.
Nhược Thủy vẫn mua kẹo hồ lô cho con gái, còn mua cho mấy đứa nhỏ trong nhà, sau đó hắn lại đi cửa hàng lương thực mua lương thực.
Tổng cộng mua năm mươi cân lương thực vụn cùng hai cân gạo sạch vụn.
Hoa lương toái là các loại ngũ cốc trộn lẫn cùng một chỗ, bên trong còn có vỏ ngũ cốc cùng các loại tạp chất, bởi vậy giá cả rẻ, chỉ cần hai văn một cân.
Bất quá nhiều tạp chất cũng không sao, mua về mài nhỏ một chút, chiên bánh rau dại cũng rất thơm.
Gạo vụn tương đối đắt, ba đồng một cân, nhưng tương đối sạch sẽ, chỉ là vụn một chút, không có tạp chất, là mua nấu cháo cho Huyên Bảo ăn.
Lưu thị thấy Nhược Thủy mua nhiều như vậy nhịn không được nói: “Năm mươi cân có quá nhiều không?”
Hôm nay tuy rằng kiếm được hơn một lượng, nhưng cũng không dùng được.
Trong chốc lát còn muốn mang Huyên Bảo đi y quán nhìn xem có phải thật sự tốt lên hay không, thuốc của đại ca cũng sắp uống xong, phải mua thêm.