Cô được người tốt bụng dìu qua bên đường.
Con đường thông suốt trở lại.
Trái tim của Lâm Mặc Ca cũng từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Thật sự không cần đến bệnh viện sao? Vẫn nên đi kiểm tra thì tốt hơn.”, Người đang nói là một bà chị với ánh mắt quan tâm.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, lúc nãy, cảm ơn chị…”
“Người không sao là tốt rồi, bạn nhỏ, sau này không được lơ đễnh như vậy nữa, có biết không?”
Chị gái sờ đầu cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, rồi mới xoay người rời đi, làm chuyện tốt không để lại danh tính.
Người vây xem cũng từ từ tản đi, cuối cùng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn chớp mắt, nhìn cô gái với gương mặt vẫn còn tái nhợt, trong đáy lòng hiện lên chút ấm áp.
Cô gái này thật sự là mẹ của cậu sao?
Cậu thật sự có thể có mẹ sao?
Chẳng lẽ là thần tiên trên trời đã nghe thấy nguyện vọng trong lòng cậu, nên đã ban một người mẹ cho cậu sao?
Nhưng Nguyệt Nhi trong miệng cô lại là ai?
“Nguyệt Nhi, con có bị thương không?”
Lâm Mặc Ca bình tĩnh lại, xác định lần nữa.
Sự kinh hồn bạt vía lúc nãy vẫn chưa hết, khiến cô vẫn đang run rẩy.
Sau khi bình tĩnh lại, cô lại càng hoảng sợ.
Thậm chí đột nhiên dâng lên cơn tức.
“Con bé này, sao con lại lơ đễnh như vậy? Không phải mẹ đã nói rồi sao, đi đường phải nhìn xe chứ? Con có biết lúc nãy suýt nữa đã…”
“Xin lỗi…”
Giọng nói non nớt mang theo chút khàn khàn.
Nhưng lại khiến lửa giận đang dâng lên trong lòng Lâm Mặc Ca bỗng nhiên biến mất.
Đúng vậy, chỉ cần con bé bình yên vô sự, thì cô không còn mong gì nữa cả.
“Mẹ cũng có lỗi, sau này mẹ sẽ không mắng con nữa, cho dù con nộp giấy trắng cũng không sao cả. Chỉ cần con có thể bình an, mẹ đã thoả mãn rồi… Nguyệt Nhi, hứa với mẹ, sau này đừng không về nhà, được không? Có biết mẹ lo lắng cho con thế nào không?”
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn không nói lời nào, đôi mắt chứa đầy mịt mờ ngơ ngác nhìn cô.
Bình tĩnh mà mờ mịt.
Mỗi ngày cậu đều lặng lẽ cầu nguyện mình có thể giống như những đứa trẻ khác, có một người mẹ.
Nhưng mà khi thật sự có mẹ rồi, cậu lại thấy hơi xa lạ.
Cậu thật sự có thể gọi cô gái này là mẹ sao?
Cậu không nói không rằng khiến trái tim của Lâm Mặc Ca lại bị nhấc lên.
“Nguyệt Nhi, con nói thật cho mẹ biết, có phải ngoại trừ nộp giấy trắng ra, con còn làm sai chuyện gì khác phải không?”
Nguyệt Nhi rất nghịch ngợm, trước đây chỉ có lúc làm sai việc mới không nói không rằng giống như bây giờ.
Nên cô đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Đứa nhỏ trong ngực vẫn rất bình thản, chỉ có đôi mắt đen láy đó lại yên tĩnh đến khiến lòng người hoảng hốt.
Lâm Mặc Ca liếc nhìn quần áo trên người cậu, trước giờ cô chưa từng thấy qua.
“Đây là quần áo của ai vậy? Có phải con lại bắt nạt bạn nhỏ khác không? Không phải mẹ đã nói rồi sao, Nguyệt Nhi không được giành đồ của bạn nhỏ khác mà?”
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Lâm Mặc Ca đang nói cái gì.
Sao cậu lại đi giành đồ của đứa trẻ khác chứ?
Từ lúc bắt đầu đã có quá nhiều thông tin xa lạ, khiến cậu trong một lúc không phản ứng kịp.
Vào lúc cậu đang không biết nên trả lời như thế nào.
“Ọc ọc…”
Truyền đến một tiếng kêu khiến người khác ngại ngùng.
Sắc mặt của Lâm Mặc Ca bỗng chốc dịu đi, cho dù đã làm sai, thì cũng không thể hù dọa đứa nhỏ nữa.
“Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước…”
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn thở phào, cuộn trong vòng ôm ấm áp, trái tim thả lỏng.
Cái ôm này quá mức ấm áp khiến cậu không nỡ rời đi.
Nếu như đường về nhà có thể kéo dài mãi, vậy thì tốt biết bao…