Mama Yêu Dấu: Papa Là Super Boss!

Chương 32

Chỉ là tư thế ngủ không được tao nhã cho lắm, nhe cả hàm răng nanh ra, cứ như một con quái vật nhỏ.

Ngô Ngọc Khiết ngồi trước giường, nhìn con người nhỏ đáng yêu, nở nụ cười hiền từ.

Có lẽ do già rồi, trước một đứa bé dễ thương thế này, thật sự không cách nào chống lại được..

Chứ đừng nói đứa bé này là cháu trai bảo bối của bà ấy.

Thông minh tài giỏi, khí phách hiên ngang.

Nó được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của nhà họ Quyền, nên cứ thế phát huy hết mức.

Có thể nói, đây là niềm tự hào của nhà họ Quyền.

Cậu bé nắm chặt tay, vui vẻ lật người lại, khóe miệng xinh xắn nở một nụ cười.

Có vẻ ngủ ngon lắm đây.

Thấy cậu bé ngủ ngon vậy, bà thật sự không nỡ gọi dậy.

Xem ra ngày hôm qua đã bị dọa sợ rồi, chứ không sao mà ngủ đến tận giờ này?

Vũ Hàn thật giống ba nó, một đứa trẻ điềm tĩnh và tự lập.

Ngày nào cũng dậy đúng giờ, ăn sáng, sau đó bắt đầu một ngày học tập.

Chưa giờ bị ai thúc giục, luôn làm theo tiết tấu của mình.

Hơn nữa, cậu bé còn thừa hưởng tính ưa sạch sẽ của ba nó, việc giặt giũ tắm rửa đều là tự mình làm.

Một đứa trẻ mới 5 tuổi mà nhìn trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.

Vừa khiến người ta tự hào, lại vừa khiến người ta đau lòng.

Thôi vậy, hiếm lắm mới được dịp như vậy, để nó ngủ cho thỏa đi. Một đứa trẻ thôi mà, cần gì phải nghiêm khắc như vậy?

“Ngươi ở đây trông chừng, coi cậu chủ dậy rồi thì dẫn cậu ấy đi ăn sáng.”

Ngô Ngọc Khiết dặn dò người giúp việc, đứng dậy rời đi.

Thời gian trôi qua từng phút, tích tắc tích tắc, nhưng hình như không hề ảnh hưởng đến cậu bé đang ngủ say kia.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, cậu bé mới vươn vai một cách thoải mái, ngồi dậy, bụng kêu ọt ọt.

“Mẹ ơi…”

Giọng cậu bé non nớt vang vọng trong phòng, cửa mở ra, người giúp việc bước vào.

“Cậu chủ Vũ Hàn, người dậy rồi ạ?”

Người giúp việc nói một cách cung kính, không dám làm gì khác.

Vì cậu chủ nhỏ giống ba cậu ấy, có chứng ưa sạch sẽ.

Nguyệt Nhi dụi dụi mắt, nhìn người giúp việc, rồi nhìn căn phòng.

Chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô bé được bà già khóc lóc đó ôm về.

Vừa quay về liền được đón tiếp nồng nhiệt, ai cũng nước mắt lưng tròng, cứ như gặp lại người thân nhiều năm xa cách.

Hơn nữa còn luôn miệng gọi cô là cậu chủ nhỏ Vũ Hàn.

Nhưng Nguyệt Nhi rõ ràng là con gái cơ mà.

Giống con trai ở chỗ nào?

Cô bé đưa tay vò tóc, bĩu môi.

Cũng đúng, bà ngoại cắt mất mái tóc dài tuyệt đẹp của mình, cô bé bây giờ trông giống con trai thật sự.

Chí ít lớp trưởng mẫu giáo đã nói như vậy.

Nhưng là cậu chủ Vũ Hàn mà bọn họ đang nói là ai? Cô có quen sao?

“Cậu chủ, cậu đói rồi đúng không? Cậu tắm rửa xong rồi đi ăn sáng đi, bà chủ đang đợi người đó.”

Người giúp việc nói vậy, cô bé mới cảm giác được bụng mình đang réo cả lên.

Hình như tối hôm qua cô bé chưa ăn gì hết.

Lập tức đi theo người giúp việc vào nhà vệ sinh.

Đánh răng thì không biết, nhưng chỉ rửa mặt thôi mà, đâu làm khó được cô bé.

Rửa hai lần nước như mèo con là xong đó mà.

Nhưng lúc ra khỏi phòng tắm, có một thứ khiến cô bé chú ý.

Đó là một bức tranh treo trên trường, to gần bằng chiếc giường ngủ.

Điều thu hút Nguyệt Nhi chẳng phải khung ảnh khổng lồ, mà là cậu bé trong ảnh.

Cậu ta có mái tóc ngắn được chải ra sau, mặc một bộ vest kẻ caro màu xám.

Ngồi trên ghế với khuôn mặt không chút biểu cảm, trông cậu ta có vẻ không vui lắm.

Nhưng khuôn mặt của cậu ta giống hệt Nguyệt Nhi!

Không, giống Nguyệt Nhi đã cắt tóc ngắn như bây giờ.