Tôi Được Thừa Hưởng Một Hành Tinh (Trồng Trọt)

Chương 4

Những gì xảy ra tiếp theo lại vượt xa sức tưởng tượng của Lam Ly.

Bên ngoài hang đúng là có tụ tập rất nhiều người, nhưng không phải để nhóm lửa nướng cậu, mà là đến xem khỉ!

Khỉ đây chính là Lam Ly. Nghe nói vị vương ngốc của họ không còn ngốc nữa, mọi người ai nấy đều tò mò, liền theo cả tư tế đến tận nơi hóng chuyện.

Trong hang lúc này, một ông lão béo ục ịch đang quỳ trên mặt đất, trán dí sát đất, vừa dập đầu vừa lẩm bẩm: “Cảm tạ Thần linh! Cảm tạ Thú vương! Cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi!”

Bên cạnh ông béo còn có một ông gầy khẳng và tộc trưởng bộ lạc Hỏa Thạch, cả ba đều đang đánh giá Lam Ly, chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cái đầu tóc rối như chó gặm của cậu.

Lam Ly không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy ông lão định dập đầu thật thì vội vàng đưa tay ra đỡ. Mà cậu vẫn chưa học được ngôn ngữ ở đây nên chỉ có thể nghe mà chưa đáp được gì.

May là ông lão không cần cậu hỏi, vừa sụt sịt vừa sướt mướt mà tự nói ra hết mọi chuyện.

Lam Ly tóm gọn lại được mấy ý chính: Lão Thú Vương cha ruột của cậu đã tiên tri rằng một ngày nào đó Lam Ly sẽ tỉnh lại, và khi cậu tỉnh sẽ dẫn dắt cả đại địa bước vào thời kỳ hưng thịnh.

Tới lúc đó, mọi người sẽ đều hiểu rằng Lam Ly mới là vị vương xứng đáng nhất trên mảnh đất này!

Hầy... ông cha này nói hay đến nỗi làm con trai thấy cũng ngại ghê.

Nhưng mà không bị đem ra nướng thật rồi! Lam Ly thở phào một hơi thật to. May mắn quá đi mất!

Mục lâm trên giường đá đã sớm vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Môi trường lạ, người lạ khiến hắn buộc phải nâng cao cảnh giác.

Dù bây giờ Lam Ly trông không có dấu hiệu gì nguy hiểm, hắn vẫn không hề thả lỏng.

Hang vốn không rộng, người vào chỉ có ông béo, ông gầy và tộc trưởng.

Ông béo và ông gầy đều là tư tế.

Ông béo là tư tế đi theo Lam Ly từ Thần điện tới, thú hình là một con mèo béo ú, tên gọi là Bàn Miêu.

Một bộ lạc chỉ được có một tư tế nên hiện tại mọi người ở đây đều gọi ông là Trưởng lão Bàn Miêu.

Ông gầy còn lại là tư tế của bộ lạc Hỏa Thạch, thú hình là khỉ, cũng có tên nhưng từ lúc làm tư tế thì không ai gọi tên nữa, ai cũng gọi đơn giản là tư tế.

Còn người đàn ông trung niên dáng dấp mạnh mẽ chính là tộc trưởng, thú hình là sư tử, tên là Uy Sư.

Ba chiến binh hộ tống Lam Ly đến là Hổ Cường và hai người khác, sau khi thấy Lam Ly tỉnh lại, biểu hiện chẳng hề vui mừng như Trưởng lão Bàn Miêu mà trái lại còn sợ hãi, y như phản ứng của Phi Hồ tối qua.

Người ở đây đều tin vào Thần.

Một người ngốc suốt bao năm bỗng nhiên tỉnh táo, nếu không phải được Thần ban ơn thì là gì?

Hơn nữa lão Thú Vương còn từng đưa ra lời tiên tri.

Những người như Hổ Cường trước giờ chưa từng tận tình chăm sóc Lam Ly thì dĩ nhiên là lo sợ bị Thần phạt rồi.

Còn cái chuyện có Thần hay không, Lam Ly thì đương nhiên không tin.

Cậu rõ ràng là đi xuyên không một vòng, giờ hết nhiệm vụ thì trở về, tỉnh táo trở lại thôi.

Nhưng hiện tại cậu cần phải chứng minh rằng mình không ngốc nữa, tốt nhất là khiến mọi người tin rằng đúng là do Thần ban phước.

Cậu không mong được hưởng vinh hoa phú quý kiểu nằm ngửa là có người đút cơm, chỉ cần không bị người dân ghét bỏ hay đuổi ra khỏi bộ lạc là được.

Thế giới nguyên thủy ngoài kia với Lam Ly mà nói đúng là cực kỳ nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Lam Ly liền quyết định biểu diễn một màn tế lễ tiêu chuẩn kiểu quốc gia!

Cậu từng xuyên vào một cuốn sách cổ đại làm thái tử, bị Lễ bộ dạy đủ thứ nghi lễ từ nhỏ.

Tuy cuối cùng cậu làm pháo hôi trong ván cờ tranh quyền, nhưng những nghi lễ đó đúng là học một lần nhớ cả đời.

Lưng thẳng tắp, từng bước từng cử động đều có nhịp điệu như thể đang bước theo một giai điệu thần bí mà chỉ mình cậu nghe thấy.

Người nơi này vốn có truyền thống tế lễ nên khi thấy hành động của Lam Ly không ai cảm thấy buồn cười, trái lại còn thấy trịnh trọng, nghiêm trang, thậm chí đẹp mắt.

Nói trắng ra, nếu ở hiện đại Lam Ly mà mặc bộ da thú bẩn thỉu này, đầu thì rối như ổ quạ, đứng đó múa may nghi lễ chắc chắn sẽ bị người ta tưởng là trốn viện.

Nhưng tại đây không một ai nói chuyện.

Tất cả đều lặng lẽ nhìn Lam Ly hành lễ với trời cao, giống như trong khoảnh khắc đó cậu thực sự không thuộc về thế giới này.

Ánh mắt tư tế đi theo từ bộ lạc Hỏa Thạch lóe sáng, trong lòng đã âm thầm ghi lại hết từng động tác của Lam Ly.

Ông cảm thấy những động tác ấy còn đẹp hơn cả nghi lễ mình hay làm, sau này dùng trong lễ cầu phúc chắc chắn sẽ long trọng hơn hẳn!

Sau khi Trưởng lão Bàn Miêu rời khỏi hang, đi theo đám người được một đoạn thì quay đầu lăn ra ngủ luôn trên một tảng đá lớn, còn ngáy khò khò.

Lam Ly vừa kết thúc màn múa tế oai phong, mang theo chút xấu hổ lặng lẽ lui về. Trên đường về hang, cậu thấy Trưởng lão Bàn Miêu nằm bẹp trên đá tắm nắng, cảnh tượng ấy khiến Lam Ly hơi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

May mà Phi Hồ nhanh chóng ra giải thích Trưởng lão Bàn Miêu từng bị ngã đập đầu trên đường hộ tống Lam Ly tới bộ lạc, lúc tỉnh lúc mê, có khi còn không phân biệt được mình là hình thú hay hình người.

Lam Ly nhìn ông lão béo ú nằm phơi nắng, thầm tiếc nuối, nếu ông mà hóa thành thú hình thì chắc chắn sờ đã tay lắm luôn!

Hiện tại đang là mùa thu, người trong bộ lạc còn phải lo nhiều chuyện khác nên chẳng mấy chốc đám đông cũng giải tán hết.

Mà đúng như dự đoán, Lam Ly dù hết ngốc rồi cũng chẳng được đối xử đặc biệt gì.

Vẫn phải ở trong cái hang đá này, làm bạn cùng phòng với Hổ Cường và hai chiến bịnh khác, đến cái phòng riêng cũng không có.

Lam Ly cảm thấy có lẽ khu rừng rậm này quá xa xôi hẻo lánh, người trong bộ lạc căn bản không biết thế giới bên ngoài có tồn tại Thú Vương, cũng không xem mảnh đất này là lãnh thổ của vị vương nào đó.

Việc họ không trực tiếp đuổi Lam Ly và những người đi cùng có lẽ là vì... thôi thì thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.

Dù gì cũng có ba chiến binh đi theo, lại thêm một tư tế từ Thần điện tới, giữ họ lại xem ra cũng chẳng lỗ gì.

Haiz... làm Vương kiểu này đúng là hữu danh vô thực.

Lam Ly trở lại hang đá, vừa bước vào liền thấy Mục Lâm.

Sắc mặt Mục Lâm tái nhợt, đang gắng gượng chống người ngồi dậy, mắt nhắm nghiền như đang cố gắng hồi tưởng điều gì, trán thì ướt đẫm mồ hôi.

Thấy Lam Ly bình an trở về, bắp tay căng cứng của hắn mới dần thả lỏng, cả người ngã xuống giường đá như thể thở phào một hơi.

“!!” Lam Ly vội bước tới, giúp Mục Lâm dàn lại lớp cỏ khô trên giường đá, đỡ anh nằm xuống rồi nói: “Không sao đâu, em không sao, anh đừng lo.”

Hạnh phúc ghê! Làm vương hay không không quan trọng, quan trọng là “công” mình nhặt được đã tăng độ hảo cảm!

Nhưng mà trước khi chính thức tán đổ anh chồng tương lai, có phải nên dọn dẹp lại bản thân trước cái đã?

Nước sôi từ hồi trước khi đám tư tế đến giờ đã được đun xong.

Lam Ly cho Mục Lâm uống chút nước rồi tự mình cũng làm một bát lót bụng đang đói meo.

Sau đó cậu lựa mấy tấm da thú, chuẩn bị ra sông tắm giặt, tiện thể xem có bắt được con cá nào không.

Hôm qua đúng dịp bộ lạc đi săn nên cậu mới ăn được chút thịt tươi, hôm nay thì không may mắn vậy nữa rồi.

Trong bộ lạc Hỏa Thạch, người dân được chia làm ba nhóm: đội săn bắn, đội hái lượm và đội trao đổi.

Đội săn bắn sẽ ra ngoài săn thú định kỳ, thông thường là hai đến ba ngày một lần. Nếu gặp thời tiết xấu thì sẽ giãn thành năm ngày một lần. Thú săn được là tài sản chung của bộ lạc, sẽ được phân chia lại cho mọi người. Các chiến binh đổ mồ hôi xương máu sẽ được chia phần vừa ngon vừa nhiều hơn.

Đội hái lượm thì chỉ cần không mưa là ngày nào cũng ra ngoài tìm quả rừng và rau dại, thỉnh thoảng cũng hái vài loại dược thảo thường thấy, phần chia thì sẽ đồng đều.

Còn đội trao đổi thật ra là đội đi buôn, mỗi năm chỉ đi một chuyến. Ví dụ như muối mà bộ lạc đang dùng chính là do đội trao đổi mang da thú, xương hoặc thịt đến các bộ lạc ven biển đổi về.

Mà kiểu người như Lam Ly và những người đi cùng là dân ngoại lai, chưa hòa nhập được vào bộ lạc nên tất nhiên là được chia ít nhất.

Nhưng nhờ có ba chiến binh như Hổ Cường đi theo, khẩu phần của họ vẫn ngon lành hơn mấy cụ già và trẻ mồ côi trong bộ lạc. Điều này khiến không ít người dân trong bộ lạc tỏ ra bất mãn.

Mới đầu thu thôi, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, thịt tươi không dễ bảo quản. Ba người Hổ Cường vốn cũng chẳng ăn đủ chứ đừng nói gì đến dư ra mà chia.

Nói đến ba người này, lúc nãy còn chạy theo đám đông, giờ chẳng thấy tăm hơi đâu. Trông có vẻ vẫn còn sợ Lam Ly.

Không có họ ở đây, Lam Ly nhân lúc chọn da thú liền lật tung hang đá thêm một lần nữa, tiếc là ngoài hai củ khoai hôm qua đã nấu đúng thật chẳng còn cái gì ăn được.

Trước khi rời hang, Lam Ly tìm trong đống củi cạnh hang một cành cây vừa tay, để bên giường Mục Lâm làm gậy chống. Cậu còn cực kỳ chu đáo đặt thêm một cái xô cùng vài chiếc lá to sạch sẽ bên cạnh.

Dù trong lòng Lam Ly hơi có chú muốn giúp anh chồng tương lai "đỡ chim", thậm chí còn tò mò xem "chim" có oai phong lẫm liệt không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy còn chưa thân thiết, lỡ đâu làm người ta khó xử hoặc bị nhịn tới nội thương thì không ổn, thế là bèn nảy ra giải pháp chu đáo.

Mình đúng là một thiên tài lanh lợi! Không hổ là Ly Ly vạn năng!

Mục Lâm nhìn cái vẻ mặt tự hào vênh váo của Lam Ly, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Chờ đến khi Lam Ly ôm mấy tấm da thú rời hang, Thượng tướng Mục nhìn cây gậy và cái xô bên giường, rơi vào một sự trầm mặc kéo dài.