Bốn phía ánh đèn tĩnh lặng, từ xa mơ hồ nghe thấy tiếng gió mưa gào thét trong rừng sâu, chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng inh ỏi, khiến bên trong càng yên tĩnh hơn.
Hơi nóng trong phòng dần dần kéo lên.
"Vương gia!" A Phúc không chỗ có thể trốn, hai tay cầm chặt bàn sau lưng, gắng sức hô ra tiếng.
Có lẽ thanh âm của nàng quá mức run rẩy, lại có lẽ kẹp tóc lỏng ra, tóc mây xiêu vẹo, lộ ra một loại xinh đẹp tả tơi, tất cả những điều này đều là kiệt tác của hắn, Khang Vương cầm chặt vòng eo thon nhỏ của nàng, túm người đến trong ngực, vuốt ve tóc mai nàng với vẻ hài lòng, cắm đóa hồng nhung vào giữa mái tóc nàng.
Ánh mắt hắn ngấu nghiến con mắt trong veo của nàng, nói giọng khàn khàn: "Sợ cái gì, dù sao bổn vương cũng không ăn nàng."
Dứt lời, cúi mặt xuống, nhẹ cắn chóp mũi nàng một cái, thể hiện sự trừng phạt.
A Phúc nhẹ á một tiếng, bị đau rồi, bên trong mắt hạnh tràn đầy sợ hãi cùng không vui, bỗng nhiên trước ngực mát lạnh, toàn bộ cúc áo được nới lỏng, vạt áo tản ra, lộ ra áσ ɭóŧ màu hồng nhạt bên trong, ngón tay Khang Vương linh hoạt, lưu loát cởi bỏ áσ ɭóŧ, vết chai trong lòng bàn tay sượt qua đầṳ ѵú non mềm, lướt lên một trận tê dại.
A Phúc giống như con hươu nhỏ lạnh rung, trên người chỉ còn sót lại một cái yếm màu trắng thuần, bọc lấy hai luồng vυ' mềm sung mãn.
Thân thể nàng thon thả nhỏ gầy, bầu vυ' lại không nhỏ, hai mắt Khang Vương tối lại, tròng mắt xanh lộ ra một màu du͙© vọиɠ dữ tợn, lập tức thò tay tới bóp.
A Phúc đưa tay ngăn phía trước, thật sự khó nhịn nổi giận, "Vương gia, đang ở trước mặt Bồ tát, ngài cứ phải khiến ta chật vật như vậy?"
Trên vách tường trong phòng còn được khắc ngàn vạn tòa Phật, Phật Đà cúi đầu, Kim Cương trừng mắt, giống như đang phẫn nộ hai người bọn họ giao hoan, giống như không chịu nổi hai người bọn họ bại đức.
Huống chi, trên bàn còn cung phụng bài vị của Tiên hoàng quý phi.
Đang trước vong hồn mẹ đẻ hắn, có thể nào làm ra chuyện bại hoại như thế.
Khang Vương là một người không quan tâm bất luận thứ gì, lập tức thờ ơ không ý kiến, tiện thể nắm lấy cổ tay ngọc mềm nhẵn của nàng, nói ngay vào điểm chính: "Muốn cứu phụ thân của nàng, còn phải xem nàng thành tâm đến thế nào, nếu như chưa đủ, chuyện bổn vương nhận lời, còn có thể thu hồi lại."
Lông mi A Phúc run lên, biết rõ ý của Khang Vương là gì, nhưng vẫn ngoan cố, "Muốn xem lòng thành của dân nữ, còn, còn có thể chép kinh..."
"Nàng còn dài dòng thêm một câu, phụ thân nàng ở trong lao lại chịu thêm một gậy."
Khang Vương lạnh lùng cắt ngang, thanh âm cấp bách lộ ra không kiên nhẫn, giống như một tảng đá lớn đè xuống trước ngực nàng.
A Phúc lặng thinh trong chớp mắt.
Nơi ánh đèn ấm áp, hai gò má nữ tử đỏ bừng, trong mắt giống như chảy nước, bộ dáng tủi thân lại tuyệt vọng, Khang Vương nhìn mà dưới bụng sục sôi, ôm lấy nàng mãnh liệt hôn xuống.
Khang Vương mặc đạo bào, nhìn thì có vẻ gầy yếu văn nhược, nhưng lực tay thật lớn, A Phúc không ngăn cản nổi, lùi vài bước ra sau lại bị hắn cuộn chặt lên, chống đằng trước bàn hương, hắn dời khỏi mặt phấn, cúi người đè xuống phía nàng, lưỡi to trượt sang cặp môi thơm của nàng, ngậm lấy bú ʍúŧ.
A Phúc ngẩng cần cổ lên, hết cách chỉ có thể ôm lấy hai vai hắn, mặt phấn kề sát hắn, đầu lưỡi hắn khuấy đảo liên tục, dần dần không chống cự bằng lúc trước, nàng nhịn xuống giọt lệ trong mắt, nhớ tới cha, nhớ tới Ngọc La vẫn còn trong vương phủ.
Nén giận, nàng nén giận là được.
Nhưng lúc Khang Vương bỗng nhiên nắm lấy bầu ngực nàng, A Phúc vẫn sợ tới mức tay chân cứng đờ, chưa ngăn trở, Khang Vương đã từ cổ nàng trượt xuống dưới, hôn liếʍ tới trên yếm nàng.
Cái yếm nhỏ được làm từ tơ lụa, một tầng vải mỏng trơn mịn, bọc lấy hai luồng vυ', một bên trong đó bị Khang Vương ngậm vào miệng, cắn đầṳ ѵú bú ʍúŧ qua lại.
Tay kia lại dần dần sờ vào váy nàng.
Phía dưới là điểm mấu chốt của đàn bà con gái, A Phúc đè cánh tay hắn lại, vô luận như thế nào cũng không chịu để cho Khang Vương đυ.ng phải.
Khang Vương rũ mắt, hai mắt quan sát nàng bằng vẻ bình tĩnh.
Còn lâu mới đủ, chuyện hắn muốn nàng làm, chuyện nam nhân muốn làm với nữ nhân, vượt xa khỏi điểm mấu chốt của nàng.