Trên vật kia của nam nhân mang theo mùi tanh, còn có một chút mùi đàn hương, A Phúc ngoan ngoãn cầm chặt gậy thịt, hiếu kỳ nhìn quanh dươиɠ ѵậŧ sưng nở của nam nhân, Khang Vương thấy nàng nghe lời, bằng lòng hạ mình dỗ dành nàng, "Nàng hôn nhẹ nó."
"Không muốn." A Phúc che miệng lại, hình như lần trước cũng hôn một lần, kết quả miệng sưng lên vài ngày, trở về còn bị Phượng thị nhìn chằm chằm ngờ vực mất nửa ngày, lòng nàng vẫn còn oán trách đấy.
"Ăn một miếng, nàng sẽ quyến luyến đấy." Khang Vương thấp giọng nói.
A Phúc rất ít nghe được ngữ điệu hắn như vậy, dần dần bị mê hoặc, buông tay ra, nàng cầm chặt côn ŧᏂịŧ cương cứng ửng màu đỏ tím một lần nữa, hé môi ngậm lấy qυყ đầυ, vừa mới ăn vào một đoạn, bên má đã bị chống căng, rút cuộc ăn không vào, lắc đầu muốn nhổ ra.
Lúc này Khang Vương đã được như ý, mặc kệ nàng vui hay không vui, trông có vẻ nàng muốn lui về sau, tay to lập tức đè chặt gáy nàng, xách nàng đến trước mặt, bức nàng nuốt hết gậy lớn của hắn.
"Bé ngoan, chỉ cho mình nàng ăn."
"Không muốn ăn..."
A Phúc bị hắn đè người lại, bị ép mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, bắt đầu nói năng mơ hồ, trong miệng nàng tràn đầy một mùi tanh đậm đặc lạ lẫm, ngửi thấy buồn nôn.
Nàng nhíu đầu lông mày lại, hai mắt vương lệ, rõ ràng không thích lắm, bộ dáng cũng thực đáng thương, nhưng như này trái lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, Khang Vương càng thêm hung mãnh, ra sức ngăn chặn cổ nàng, dán lên trên hông mình, nâng cao côn ŧᏂịŧ cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thậm chí chống đến lưỡi. Dươиɠ ѵậŧ thô đỏ của nam nhân vừa to lại dài, cái miệng nàng quá nhỏ, gắng gượng nuốt lấy một nửa, còn lại một nửa lộ ra phía ngoài, Khang Vương cắm xuống một cách hung mãnh, chui vào cả cây, xỏ xuyên qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
A Phúc bắt đầu nấc nghẹn nức nở, trong miệng phun ra nuốt vào gậy lớn của nam nhân một cách khó khăn, bàn tay nhỏ bé còn phải cầm chặt thân gậy đỏ thẫm tuốt lên tuốt xuống, đến cả hai túi tinh cũng không buông tha, Khang Vương nhéo mặt nàng lên, khiến nàng liếʍ láp hai cái túi phình, A Phúc ngậm trong miệng, má phồng lên, thay phiên liếʍ láp hai túi trúng, liếʍ cho bọn nó sáng bong trơn ướt, lộ ra một tầng nước đọng mập mờ, Khang Vương cúi đầu nhìn nàng thè lưỡi liếʍ, gân xanh trên thái dương nhảy dựng, nâng cao côn ŧᏂịŧ, cầm qυყ đầυ vỗ nhẹ mặt nàng, đập ướt cả một bên gương mặt nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thịt trắng nõn non mềm, giống như trứng gà bóc, làm sao không khiến người trìu mến cho được.
Khang Vương lại cứ muốn hung hăng vào trong nàng, làm chết nàng là tốt nhất, hắn thích ăn người sống, đặc biệt là thích ăn nàng, trên người nữ nhân này, hắn đã nhận được một loại du͙© vọиɠ thỏa mãn.
Khang Vương dừng lại, rút ra khỏi miệng nàng, làm nàng nằm ở trên bàn, hai tay nâng vυ' mềm lên, nhẹ nhàng ép hai bầu vυ' lại với nhau, tạo nên một khe rãnh thật sâu, Khang Vương lấn hông vào giữa hai chân ẩm ướt dính nhão của nàng, đỡ côn ŧᏂịŧ cắm mạnh vào trong khe vυ', chọc thẳng đến cằm nàng, lại lui ra ngoài, lại chọc mạnh vào lần nữa, đồng thời bàn tay vỗ về chơi đùa động thịt nhỏ, đút đến môi thịt lật ra bên ngoài, nước da^ʍ chảy ròng.
Đợi đến lúc chấm dứt, A Phúc ngữa ra trên bàn, nước da^ʍ dưới thân làm ướt đẫm nửa mặt bàn, trên ngực là một vạt dịch trắng, Khang Vương tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lâu rồi không bắn, đùa bỡn nàng lâu như vậy, cũng chỉ bắn một lần trên người nàng, thịt vυ' bị mảng lớn dịch đυ.c che phủ, chỉ lộ ra hai đầṳ ѵú tròn nhỏ vểnh lên, run rẩy đứng thẳng, A Phúc vẫn còn trong dư vị cao trào, hơi khép mắt, trên cằm nhọn in hằn một vết đỏ nhẹ, như bị vật gì đυ.ng chạm lâu sinh ra.
Trong phòng yên tĩnh, nước da^ʍ nhỏ xuống từ trên đùi xuống bàn, Khang Vương đứng giữa hai chân trơn ướt mở lớn của thiếu nữ, so sánh với thiếu nữ hở ngực lộ nhũ, hắn đã nhặt đạo bào lên, khoác hờ vào người, ngực lộ ra một mảng da thịt, hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, dâng lên một màu hơi hơi xanh trắng, thân thể tựa mỡ dê của thiếu nữ như ngọc trắng, lại trải rộng từng vệt đỏ, giống như lúc mới gặp gỡ nàng, toàn thân là ánh sáng.
Thiếu nữ nhắm mắt thở nhẹ, thanh âm rầm rì, giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, lông mi run lên một cái.
Lúc nàng say, hoặc là lúc mở hồ trừng mắt, bộ dáng vô cùng thông minh đáng yêu, dường như trong nháy mắt tiếp theo, sẽ áp cả khuôn mặt nhuốm mồ hôi thơm vào trên l*иg ngực hắn.
Trong phòng vang lên một âm thanh nuốt ực.
A Phúc như bị tiếng vang đột nhiên này thức tỉnh, mở đôi mắt đen nhánh ra, chỉ thấy một giọt mồ hôi rơi xuống từ trái cổ chuyển động nhấp nhô của Khang Vương, hắn cúi người ghé sát vào, hào quang màu thiên thanh mạ lên mặt mày hắn, khuôn mặt là một tầng màu xanh nhạt, hai con ngươi là màu lục bích, bờ môi đỏ tươi hôn từ cằm nàng hôn lên, cuối cùng dừng ở trên mí mắt nàng.
Một giọt mồ hôi trên cổ Khang Vương nhẹ rơi trên mí mắt nàng, hốc mắt A Phúc ẩm ướt đến không nháy được, mi dài khép lại, nàng ngửi ngửi đàn hương trên áo bào đối phương, ngủ một giấc say sưa.
Khang Vương cúi mắt nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay phủ lên cổ trắng của nàng.
Xung quanh yên tĩnh, chợt nhớ tới giấc mộng hai năm trước.