Trương Hồ chậm rãi buông người ra, thấy trâm cài của nàng run rẩy, hô hấp nũng nịu, thật đáng thương, cả người bị hắn làm loạn.
Trương Hồ vươn tay, nhẹ nhàng cầm chặt cái cổ nàng, hắn rủ bờ mi dài, trong mắt phản chiếu ra tấm màn trắng như tuyết ở phía sau lưng nàng, thấp giọng nói: "Còn muốn không?"
A Phúc nhẹ gật đầu, sau khi thân thể được vỗ về, dần dần khôi phục một ít lý trí còn sót lại, cảm thấy rất mắc cở, hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trương Hồ thấy thế thì cười cười, trái cổ lăn lăn, vươn tay phủ lên đầu vai nàng, giống như dỗ dành người, cúi đầu nói: "Có gì xấu hổ chứ, nam nữ giao cấu, đạo lý hiển nhiên, chỉ là, "
Tiếng nói bỗng ngừng lại, nụ cười trên mặt Trương Hồ bỗng tan đi, ánh mắt sắc bén, "Không cho phép còn có người khác."
A Phúc tỉnh tỉnh mê mê, nào đâu hiểu được, "Đại nhân nói cái gì, A Phúc cứ nghe theo là được."
Trương Hồ nghe được lời này thì đuôi lông mày dãn ra, bưng lấy hai gò má nàng, nghĩ thầm hóa ra nàng tên là A Phù**, khuôn mặt nhỏ nhắn phù dung, rất xứng đôi với nàng, lại thấy nàng mở to đôi mắt của mèo con vô tội, trầm giọng nói: "Ta là người ngang ngược, người khác chạm vào rồi, ta sẽ không đυ.ng tới nữa, nàng nên biết như vậy."
**Phù với Phúc là hai từ đồng âm khác nghĩa
Hắn há lại là nam tử bội tình bạc nghĩa, cô gái này mê hoặc hắn, được lắm, đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát.
"Ừm hiểu rồi." A Phúc ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào trong lòng ngực của hắn giống như con mèo, gò má thơm mềm không ngừng cọ lên áo hắn, "Chỉ có một mình đại nhân."
Trương Hồ rất hài lòng, hai ngón tay mài qua da thịt mềm mại trên má nàng, dùng sức nắm cằm nàng, "Ngày sau nàng phải nói vậy nhiều hơn, biết không?"
"A... Biết, đã biết..."
A Phúc tựa trên vai hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phun ra chiếc lưỡi thơm tho nghênh đón.
Hai người dựa sát vào nhau hôn hít mặn nồng ở trong rèm, A Phúc trúng độc sâu hơn hắn, phía dưới váy là một vạt nước da^ʍ ẩm ướt, hai bắp đùi non đã ẩm ướt dính nhão, giữa hai chân bị đồ vật phình to thô dài chĩa vào, không ngừng cọ xát qua lại.
"Lẳиɠ ɭơ không kia chứ?" Trương Hồ tiến vào dưới váy lụa, lòng bàn tay mang theo vết chai dày bóp mạnh lên âʍ ɦộ, A Phúc bị hắn càng bóp càng ngứa, thân thể lạnh run, tiết ra mảng lớn nước da^ʍ, lại bị nam nhân cầm chặt tay cởi vạt áo, giật dây thắt lưng nho nhỏ ra, nhẹ nhàng xé ra luôn, để lộ cái yếm màu hồng phấn.
Chiếc yếm hồng hồng khêu gợi, dịu dàng ôm lấy hai bầu ngực sữa, bầu vυ' ưỡn cao, lồi ra hai hạt phía trước, Trương Hồ nhìn thấy mà ánh mắt tối lại.
"Ngứa chết mất..."
A Phúc ôm lấy nam nhân đang chui trong ngực nàng bú ʍúŧ, bủn rủn ngâm nga.
Ánh mặt trời xuyên vào từ màn lụa, chỉ thấy tóc đen trâm cài của nam nhân lệch đi, chôn mặt ở trên bộ ngực trắng nõn non nớt của thiếu nữ, bàn tay cách yếm thay phiên véo nhẹ núʍ ѵú mềm, vừa hôn vừa mυ'ŧ cần cổ ửng hồng của nàng, mυ'ŧ ra từng đốm đỏ, dường như muốn khắc dấu vết của mình vào trên người nàng.
A Phúc ngửa đầu kêu một tiếng đại nhân, thanh âm nũng nịu, "Chịu không nổi."
Hơi thở nàng ở trong tai, xương sống lưng Trương Hồ run lên, run rẩy hừ một tiếng, cắn lấy môi dưới nàng, luồn lưỡi to vào, cuốn lấy lưỡi non đỏ mềm của nàng, mơ hồ nói: "Ta là A Hồ."
"Hồ đại nhân..."
Hắn nhất định là vì trúng phải độc mới thần trí không rõ, tinh thần cũng càng lúc càng hồ đồ, nói cho nàng biết cái tên này.
A Phúc không khép tay lại được, ngã ngửa ra sau, Trương Hồ ôm nàng, cùng nhau ngã xuống, chồng trên người nàng giống như tiết mục xiếc chồng người.
Trương Hồ nâng một mũi chân thon nhọn, váy lụa chảy xuống chỗ đầu gối, hắn xé rách đũng quần ướt đẫm, thò tay vào, vân vê hai mảnh môi thịt ẩm ướt trượt nóng, chậm rãi đút vào hai ngón tay.
Lần đâu tiên có vật lạ xâm nhập thân dưới, A Phúc vô thức khép hai chân lại.
Trương Hồ muốn mở ra, nàng không chịu, lắc đầu nguầy nguậy, "Đừng đυ.ng vào chỗ đó."
Trương Hồ rút tay ra, lại phủ tay trên hai gối nàng, hơi dùng lực, banh hai chân kẹp chặt ra hai bên, nâng cánh mông lên, phơi bày khe thịt nho nhỏ xấu hổ ẩm ướt, hai mắt hắn nhìn chăm chú không rời, nhìn cho mặt A Phúc cháy đỏ, vội vàng đưa bàn tay nhỏ bẻ che đậy, Trương Hồ xiết chặt cổ tay nàng, liếc nhìn nàng một cái, thanh âm khàn khàn, "Không chạm, cho ta xem một chút."