Sau khi về nhà, Lâm Húc chăm sóc cho ba mình ngủ xong, bất chợt nhớ đến lời nói của Lâm Thiển mà loáng thoáng bất an.
Đúng là trí nhớ của ông cụ đã giảm đi nghiêm trọng.
Lâm Húc bận công việc, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Dung Tử Khâm quản lý. Việc chăm sóc ông cụ cũng rơi xuống đầu bà ta. Ông trả lương cao mời điều dưỡng tốt nhất cho ông cụ, mỗi ngày đều có bác sĩ đến tận nhà khám bệnh. Ông tốn một số tiền lớn để tạo điều kiện chữa bệnh tốt nhất, thế nhưng chẳng những bệnh tình công cụ không ổn định mà còn chuyển biến xấu.
Đặc biệt là lúc ông cụ nhìn ông, nhưng lại chẳng thể gọi được tên, Lâm Húc vừa đau lòng, lại vừa bất lực. Vừa nghĩ tới đây, ông dời lực chú ý về phía chai thuốc đặt trên tủ đầu giường. Trong chớp mắt ông có hoài nghi, nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, nhưng vẫn chưa đến mức ấy. Ông và Dung Tử Khâm đã chung chăn gối hơn mười năm, tuy rằng bà ta là người thích tính toán, nhưng hẳn là vẫn chưa đến nỗi động tay động chân vào thuốc của ông cụ.
Lâm Húc bỏ bình thuốc xuống, tắt đèn đi ra ngoài.
***
Mặt khác, Cổ Nam Hách vừa rời khỏi buổi tiệc đã chuyển đến địa điểm tụ họp tiếp theo. Đối với cậu ta, cuộc sống sôi động về đêm chỉ vừa mới bắt đầu. “Alo, địa điểm.”
“Ok, em biết chỗ đó rồi.”
“Mười phút sau sẽ đến, chờ em.” Cổ Nam Hách khởi động siêu xe Bugatti Veyron phiên bản giới hạn mới nhất. Trong đêm, chiếc xe lướt nhanh như gió.
Đến khách sạn đã hẹn, đúng lúc cậu ta nhìn thấy vị trí đỗ xe vừa có xe đi ra, cho nên lập tức nhấn ga, đỗ xe ngay vào đó.
Cổ Nam Hách vừa mới xuống xe, phía sau lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của một cô gái. Cô đứng ngược sáng, cậu ta không thể nhìn thấy mặt. Nhưng chỉ cần dựa vào bóng dáng ấy cậu ta cũng nhận ra dáng dấp lả lướt hấp dẫn.
Cậu ta khẽ cười, nghĩ thầm, cách làm quen của cô gái này thật đặc biệt. Có điều, không phải phụ nữ nào cũng lọt được vào mắt cậu ta. Cố Nam Hách kiêu ngạo đóng cửa xe lại, không thèm nhìn mặt cô mà đã nghênh ngang bỏ đi.
“Này anh.” Cô gái mở miệng, giọng nói mang theo tức giận: “Đây là vị trí đỗ xe tôi đã nhắm trước, sao anh có thể giành như vậy được?” Cố Nam Hách quay đầu, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt cô gái. Đúng là gương mặt trong sáng không lẫn tạp chất, đường nét thanh tú, sắc sảo, dáng người lại xinh đẹp. Lấy kinh nghiệm đã ngắm qua vô số gái đẹp của cậu ta mà đánh giá, cô gái này có thể đạt được bốn điểm.
Điểm cao nhất là năm.
Trừ một điểm là do cậu ta chẳng có cảm giác đối với phụ nữ dâng đến tận miệng như vậy. Cậu ta thích có cảm giác khiêu chiến.
Cổ Nam Hách nhìn chiếc xe phía sau cô, khó hiểu hỏi: “Không phải cô vừa mới lái xe ra sao?”
Cô gái tức giận nói: “Không phải, vì tôi đỗ xe không đúng nên mới định lùi xe ra đỗ lại lần nữa. Ai mà ngờ anh lại đến giành chứ?” Cổ Nam Hách buồn cười, thú vị, rất thú vị.
“Tiểu thư à, tôi chỉ biết chỗ này trông nên mới đỗ xe vào. Còn chuyện cô muốn đỗ ở đâu không liên quan đến tôi.”
“Anh…”
“Tôi biết tỏng cô đã bỏ công suy nghĩ cách làm quen. Nhưng ngại quá, gần đây tôi không có hứng thú với phụ nữ chủ động. Thế nên, đành phụ lòng cô đã sắp xếp buổi gặp gỡ bất ngờ này rồi. Xin lỗi nhé.” Nói xong, Cổ Nam Hách cho tay vào túi, kiêu ngạo xoay người bỏ đi. “Anh… Ai muốn làm quen anh hả? Ai chủ động chứ? Đúng là đồ biếи ŧɦái tự yêu mình quá độ!” Cô gái ở phía sau tức giận mắng.
Cổ Nam Hách không vui nhíu mày, trước giờ chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện như thế với cậu ta, lại càng không có ai dám mắng cậu ta. Cố Nam Hách quay đầu, giọng điệu cảnh cáo uy hϊếp: “Cô nói lại lần nữa xem!” “.” Cô gái khó nén lửa giận, nhưng tóm lại cũng không muốn gây chuyện. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Phía sau lại có xe đi tới, xe cô chắn giữa đường nên xe khác không thể chạy qua được.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, không thèm chấp với cái loại phú nhị đại cuồng vọng, tự cao tự đại này. Cô xoay người trở lại trong xe, nhấn ga lái đi. Cô còn phải tìm chỗ đỗ xe nữa. Bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên: “Tiểu Hi, sao còn chưa thấy em vậy? Mọi người đến đông đủ rồi, Tổng giám đốc Cổ cũng sắp đến, chỉ còn mình em thôi đấy.” “Em đến rồi, em đang tìm chỗ đỗ xe.” “Tốt lắm, lần đầu tiên gặp mặt Tổng giám đốc Cổ, không nên đến muộn đâu. Lát nữa nếu Tổng giám đốc Cố đến trước thì em tự tùy cơ ứng biến đi.”
“Vâng.”
Trong phòng bao cao cấp, Sở Dương làm chủ trì, mời những người quan trọng trong đoàn làm phim đến ăn cơm, đồng thời còn hẹn các nhà đầu tư của bộ phim.
Năm đó Sở Dương cũng là đạo diễn mới nổi, nhưng dù sao cũng là người mới. Một chút danh tiếng tạo lập được năm đó đã sớm bị vùi lấp dưới tầng tầng lớp lớp người mới trong làng giải trí này rồi.
Cô im hơi lặng tiếng mấy năm nay, bây giờ đột nhiên trở lại quay phim, lại còn là bộ phim nghệ thuật. Nói thật, không còn mấy người xem trọng cô nữa. Nhờ có Cổ Nam Hách ra tay trượng nghĩa, đầu tư một trăm triệu tiền vốn vào thì cô mới có thể khởi động hạng mục này. Đồng thời, trong quá trình quay phim, có hai công ty vì Cố Nam Hách mà đầu tư theo.
Mặc kệ bọn họ đầu tư là vì lý do gì, nhưng thân là đạo diễn bộ phim, dù sao cô cũng phải cảm ơn họ, nhất là Cổ Nam Hách. Cố Nam Hách vừa tới phòng bao đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Đặc biệt là các nữ diễn viên, ánh mắt họ cứ nhìn chằm chằm Cố Nam Hách. Người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền đều là giấc mộng của các nữ minh tinh.
Sở Dương lần lượt giới thiệu: “Đây là phó đạo diễn Trương Thuận Lợi, ông ấy đã giúp đỡ chị rất nhiều. Đây là nhà sản xuất Thẩm Minh Sinh, nhϊếp ảnh gia Lý Thành… Đây là nam chính Giang Phong Dật, nữ thứ Lam Tuệ…”
Một bàn có hơn mười người, Cố Nam Hách đều gật đầu chào họ, “Mọi người đều là hàng ngũ trẻ tuổi, tiền đồ tương lại vô cùng xán lạn. Tôi sẽ cố hết sức ghi nhớ tên và mặt của từng người.”
Ai nấy đều nở nụ cười, không ngờ Tổng giám đốc Cổ – Cố Nam Hách nổi danh như cồn lại không hề kiêu căng, còn hài hước như vậy.
Hai người đầu tư khác là Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam đều vì Cố Nam Hách nên mới đầu tư, mỗi người bỏ ra hai mươi triệu. Bọn họ không nghĩ tới chuyện sinh lời, dù có lỗ thì cũng chỉ có hai mươi triệu mà thôi. Quách Thiếu Hoa và Tiếu Nam đều là công tử giàu có nổi tiếng trong giới. Bên cạnh họ có vô số phụ nữ, nhìn thấy ai xinh đẹp bọn họ đều muốn kéo lên giường.
Trước khi Cổ Nam Hách tới, bọn họ đều giở trò tâng bốc, dụ dỗ, thân mật đối với các nữ diễn viên trong đoàn. Nhưng vì ngại Sở Dương bảo vệ các cô gái nên bọn họ chẳng thể ra tay. Sau khi Cổ Nam Hách đến, thái độ của bọn họ đã đàng hoàng hơn rất nhiều.
Quách Thiếu Hoa hỏi: “Đạo diễn Sở, nữ chính đâu rồi? Sao còn chưa tới?”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Phương Tiểu Hi vừa được phục vụ dẫn đường đến phòng bao.
Sở Dương vội kéo cô vào: “Hàng tốt đương nhiên phải dành cuối cùng rồi. Đây, người này chính là nữ chính của chúng tôi, Phương Tiểu Hi.”
Quách Thiếu Hoa và Tiếu Nam nhìn đến ngẩn ngơ. Chỉ với khuôn mặt nữ chính này thôi, cho dù ném đi hai mươi triệu cũng không tiếc. Cổ Nam Hách hơi sững người, nhìn chăm chăm nữ chính trước mặt. “Tiểu Hi, đây là Tổng giám đốc Quách của Ảnh Nghiệp Hoa Thành, còn đây là Tổng giám đốc Tiếu của Đầu tư Bối Xác. Đây là Tổng giám đốc Cố của tập đoàn Cổ Nghiệp.”
Trong lúc Sở Dương giới thiệu, Phương Tiểu Hi bắt tay từng người.
Lúc giới thiệu đến Cố Nam Hách, mắt cô đột nhiên trừng lớn, cơ thể cứng đờ.