Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 313: Đối mặt với anh khó vậy sao?

Không ai ngờ, hôn lễ linh đình xa hoa đã được lăng xê từ khi bắt đầu đính hôn lại kết thúc trong bi kịch.

Khách mời bỏ về, hoa rơi đầy đất, mặc sức để người giẫm đạp. Biển hoa cưới biến thành hoa tang, vũng máu tươi trên sân khấu được đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng đáng sợ. Dường như nó đang nói cho thể nhận biết Hôn nhân vô cùng thiêng liêng, không thể bị vấy bẩn.

Lâm Tiêu bị đưa đến khoa tâm thần, ngoại trừ Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đi cùng, còn có cảnh sát. Tống Đình Uy được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu. Anh ta nằm trên giường, con dao đâm xuyên qua ngực, chảy rất nhiều máu.

Lâm Du đờ người, xử lý vết thương ở phòng ngoại thương xong, cô liền đến trước cửa phòng cấp cứu đợi tin.

Cô ngồi đó ngơ ngác, không nói lời nào, cũng không biểu hiện gì, dường như không hề nghe thấy tiếng động ồn ào xung quanh. Tống Vĩnh Niên dìu Trần Tuyền, bà ta khóc ngất mấy lần. “Đồ hèn hạ, đồ yêu tinh hại người! Nếu con trai tôi có gì bất trắc, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” “Tôi sẽ gϊếŧ cô, đồ yêu tinh hại người!”

“Lâm Du, cô nhớ đấy, tôi chết cũng không tha cho cô đâu!”

Trần Tuyền vẫn còn có ý đồ xông tới đánh Lâm Du nhưng bị Lâm Thiển cản hết. Vì mối quan hệ với Cố Thành Kiêu cho nên Trần Tuyền không dám động đến Lâm Thiển, cũng không dám động đến Lâm Du. Nhưng bà ta không ngừng nhục mạ, luôn miệng mắng chửi, đến nỗi y tá đi qua nhắc nhở mấy lần nhưng cũng chẳng ăn thua. Cố Đông Quân nghe được tin thì lập tức chạy đến trước tiên. Anh vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Lúc anh đến, chỉ thấy bên ngoài cấp cứu có nhiều người đang chờ. Bà Tống đang cố sức sỉ vả Lâm Du, câu nào câu nấy hết sức khó nghe.

“Con trai tôi còn lâu mới thích cô. Cái đồ con hoang, ba mẹ là ai cũng không biết, đồ yêu tinh hại người! Trước kia tôi thật xem thường cô, không ngờ thủ đoạn của cô lại cao siêu như vậy. Tôi phục cô sát đất!”

“Lâm Du, tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Đình Uy, tôi sẽ không cho phép một đứa con hoang như cô bước vào cửa nhà họ Tống. Cô từ bỏ ý tưởng viển vông của mình đi!”

Đã mắng một hồi lâu nên giọng Trần Tuyền đã không còn to như lúc ban đầu, những lời lẽ vẫn vô cùng khó nghe, từng câu từng chữ như đâm vào tim người.

Cổ Đồng Quân vừa đến đã nghe thấy câu này, trong lòng nghi hoặc: “Tổng phu nhân, lời này của bà là có ý gì?”

Lâm Du nghe thấy tiếng của Cổ Đông Quân liền ngẩng phắt đầu lên. Trong lòng cô rối bời, không biết phải giải thích những chuyện này với Cố Đông Quân thế nào. Ngay lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra. Trần Tuyền chẳng còn tâm tình nào trả lời, lập tức xông tới: “Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”

Bác sĩ thở phào: “Không đâm trúng bộ phận quan trọng, hơn nữa bệnh nhân còn được đưa tới kịp lúc. Đúng là may mắn trong bất hạnh!”

Trần Tuyền kéo tay bác sĩ, xúc động rơi nước mắt: “Cảm ơn bác sĩ, ông cứu con trai tôi chẳng khác nào cứu cả nhà tôi một mạng.”

Tổng Đình Uy được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát một ngày. Vết thương của anh ta chỉ là ngoại thương, dao được lấy ra, máu cũng được cầm, không còn nguy hiểm nữa.

Nhưng tình trạng của Lâm Tiêu lại không khả quan như vậy. Lần phát bệnh này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước.

Lúc này đã qua nửa đêm, gió lạnh hiu hiu, sương đêm ngày càng nhiều. Trong bụi cỏ, tiếng côn trùng râm ran dần chậm lại, dường như toàn bộ thế giới cũng trở nên tĩnh mạch hơn.

Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi trong xe chờ. Cố Đông Quân và Lâm Du ở bên ngoài nói chuyện.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh cho nên tiếng nói của bọn họ hết sức rõ ràng. “Lúc anh tới đón đã thấy biểu hiện của em không ổn. Anh hỏi em chuyện gì, nhưng em không nói. Tại sao em không nói thật cho anh biết?” Đối mặt với sự chất vấn của Cố Đông Quân, Lâm Du chỉ có thể nói: “Em không muốn anh hiểu lầm.” “Thật sự chỉ có vậy thôi sao?”

“Phải, anh tin em được không?”

“Lâm Du, em làm thế anh rất khó để tin em. Em nói em tiếp xúc với Tổng Đình Uy không nhiều, vậy tại sao anh ta lại yêu em thắm thiết tới vậy? Tại sao anh ta dám liều cả mạng để bảo vệ em?”

Trong xe, Lâm Thiển nghe thấy lời này liền lập tức không nhịn được, toan mở cửa xe.

“Em làm gì đấy?” Cố Thành Kiêu kịp thời ngăn lại. “Tâm trạng anh Cả không được ổn.”

“Chuyện của bọn họ phải để bọn họ tự xử lý.” Lâm Thiển chịu không nổi thái độ lạnh lùng này của Cố Thành Kiêu: “Bọn họ là anh của anh và chị của em. Họ xảy ra chuyện, chẳng lẽ chúng ta phớt lờ ngồi nhìn thôi sao?” “Cũng phải xem là chuyện gì nữa. Nếu là chuyện tình cảm thì người ngoài không thể nhúng tay vào.” “Em chưa từng thấy Lâm Du đau lòng buồn bã như vậy.” “Vậy em thấy chúng ta nhúng tay vào chuyện của Sở Dương và Kinh Ngư có hiệu quả không? Không phải Sở Dương lại càng đau lòng hơn sao?”

“Anh trách em càng giúp càng rối phải không?” “Anh không có nói như vậy.” “Anh có, anh biểu hiện hết ra kìa.” Cố Thành Kiêu chẳng biết nói sao. Sao anh lại nghĩ có thể giảng đạo lý với phụ nữ được chứ? “Thiển Thiển, chúng ta đừng gây mâu thuẫn, đừng cãi nhau được không?” Lâm Thiển đẩy cánh tay đang vươn tới của anh ra: “Sẽ không có chuyện đó, trừ phi anh giúp cho anh mình.” Cố Thành Kiêu ngửa hai tay. “Vậy không ổn đâu.” “Anh không đi, vậy thì em đi. Á… Đừng có cản em… Cố Thành Kiêu, đồ đáng ghét!” “Suyt…” Lâm Thiển yên tĩnh lại, vì hình như bên ngoài đang có tranh chấp. Tâm trạng Lâm Du rất kích động, đè nén đã lâu, cô đã đến lúc sụp đổ mất rồi: “Lần khác chúng ta nói chuyện được không? Anh để em yên tĩnh một chút nhé? Bây giờ em thật sự rất rối loạn.”

Sau đó là một khoảng im lặng thật lâu.

Cố Đông Quân cũng không phải tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, chẳng còn xốc nổi vì chuyện tình cảm nữa.

Tin tức hôn lễ này đã đứng đầu bảng hot search, hơn nữa phần đông bạn bè của anh cũng có mặt tại hiện trường, đối với chuyện này, anh cũng đã biết tới bảy tám phần.

Video tại hiện trường hôn lễ đã phát ra ngoài, trên mạng cũng có, anh đã xem qua rồi. Anh không tin Lâm Du có gian tình với Tổng Đình Uy. Anh chỉ nghĩ Tống Đình Uy đơn phương yêu Lâm Du mà thôi, nhưng anh không hiểu vì sao Lâm Du lại giấu anh. Nhớ lại vẻ mặt khác thường tối hôm qua của cô, lúc đó anh còn rất lo lắng hỏi cô làm sao vậy. Cô lại quả quyết nói rằng không có gì.

Trước giờ anh chưa từng hoài nghi lời nói của cô, nhưng hôm nay đột nhiên lại xảy ra chuyện này.

Bạn gái của anh trở thành hồ ly tinh xấu xa phá hoại hôn lễ của chị gái. Bạn gái anh có gian tình với anh rể, mà người anh rể đó lại xả thân cản một dao cho bạn gái anh. Mà anh thì lại không được phép hỏi han câu nào. Cổ Đông Quân hít sâu vài hơi, cố gắng khắc chế bản thân. Anh thầm nói với mình rằng, đừng sốt ruột, đừng dọa cô ấy sợ, phải tin tưởng cô ấy. “Được, vậy chúng ta về trước, chờ em muốn nói rồi hẵng nói. Khuya rồi, Thành Kiêu và Lâm Thiển đều đã mệt, để bọn họ về nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai Thành Kiều còn phải về đơn vị.”

“Em… em không muốn về nhà với anh…”

Cố Đông Quân chăm chú nhìn cô, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt phức tạp, không kìm được mới nói nặng một câu: “Đối mặt với anh khó vậy sao? Hay là em chột dạ nên không dám đối mặt với anh?”

Lâm Thiển thoát khỏi tay Cố Thành Kiêu, lập tức xuống xe cứu hỏa: “Anh Cả, anh Cả, chị ấy đi theo em. Cố Thành Kiêu chỉ tạm thời nghỉ phép, sẽ phải trở về đơn vị ngay. Trong nhà vắng vẻ em buồn, cho nên Lâm Du đến chơi với em.” Lý do này rất gượng ép, nhưng lúc này Cố Đông Quân và Lâm Du đang cần một lý do như vậy. Cố Đông Quân im lặng gật đầu: “Được rồi.” Anh nhìn Lâm Du, muốn nói lại thôi: “Em… em có thể liên lạc với anh bất kỳ lúc nào. Anh chờ tin của em.” Lâm Du không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, Lâm Thiển kéo Lâm Du lên xe, trở về Thành Để.