Tình hình hỗn loạn, lúc trước long trọng linh đình bao nhiêu thì bây giờ khôi hài buồn cười bấy nhiêu. Lâm Thiển bước lên sân khấu, đẩy mạnh Tống Đình Uy ra: “Anh tránh ra cho tôi!”
Tống Đình Uy phẫn nộ trừng mắt, toan vung tay về phía cô.
Cố Thành Kiêu đi sát phía sau Lâm Thiển chụp lấy cổ tay anh ta, chẳng tốn bao nhiêu sức đã hất tay anh ta ra.
Tổng Đình Uy quay xuống phía dưới sân khấu rống giận: “Là ai bày trò quỷ này? Là ai quay lén? Là ai?… Các người cứ việc nhắm vào tối này, đừng có nhắm vào cô ấy!”
Đáng tiếc, không ai trả lời anh ta. Phía dưới chỉ toàn tiếng xì xào bàn tán.
Tổng Đình Uy giải thích: “Đây là do người quay cắt câu lấy nghĩa. Mọi người đừng tin, tôi và Lâm Du vô cùng trong sạch!”
Lúc này tin đồn vô căn cứ đã không thể khống chế được nữa. Tổng Đình Uy càng nói thì càng chứng tỏ anh ta đang bảo vệ Lâm Du, đồng thời càng khó phủ định quan hệ giữa bọn họ. Hình ảnh vẫn còn đang chiếu, Lâm Tiêu giống như bị điện, hất ngã chồng ly rượu, lại lật tung chiếc bánh ngọt bảy tầng, vừa khóc vừa cười, như điên như dại.
Lâm Bồi tiến lên sân khấu ôm lấy Lâm Tiêu, không để cô ta tiếp tục nổi điên nữa. Ông ta nhìn Tổng Đình Uy chỉ che chở Lâm Du, không kìm được liền mắng: “Tiểu Du à Tiểu Du, con khiến ba thật thất vọng! Tống Đình Uy, cậu là đồ không có lương tâm, cậu hủy hoại con gái tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Lâm Du giống như chú chim nhỏ kinh hoàng bất lực, nép sau lưng Lâm Thiển, run rẩy: “Không phải như vậy, con không có. Ba, mẹ, chị, mọi người phải tin tưởng con! Con không có quan hệ gì với Tống Đình Uy cả!”.
“Đồ đê tiện!” Bà Tống xông lên, chỉ vào Lâm Du mắng: “Tôi biết ngay cô có âm mưu mà. Bắt đầu từ lúc đánh con trai tôi, cô đã mưu tính hết rồi phải không? Lâm Du à Lâm Du, là con nuôi mà không biết xấu hổ, cô không nhớ công ơn dưỡng dục của nhà họ Lâm, dám quyến rũ anh rể. Rốt cuộc là cô muốn gì đây?”
Đám khách mời bên dưới đều ồ lên. Oa, thì ra Lâm Du là con nuôi, khó trách vừa rồi Chu Mạn Ngọc nói bà ta xem cô như con ruột. Tin tức về nhà họ Lâm đúng là càng ngày càng gây sốc. Tống Đình Uy hoang mang lo sợ, cầu xin mẹ mình đừng mắng Lâm Du.
Ai ngờ, Trần Tuyền lập tức vung tay tát con trai một cái: “Mẹ đã bảo con cách xa con tiện nhân này ra. Con nói con biết, thế sao lại còn sơ ý trúng bẫy người ta như vậy? Con trai ngốc nghếch của mẹ, con còn chưa nhìn ra sao? Con tiện nhân này không có cùng huyết thống với nhà họ Lâm, sau này gia sản nhà họ Lâm cũng không có phần của nó, cho nên nó mới muốn cướp đoạt con từ tay Lâm Tiêu. Chỉ một thủ đoạn nho nhỏ này mà con cũng nhìn không ra?”
Tống Vĩnh Niên xông lên muốn đánh con trai mình nhưng bị Trần Tuyền ngăn cản. Bà ta hùng hồn nói: “Mọi người đừng trúng kế châm ngòi ly gián của con tiện nhân này! Thông gia, con trai tôi chỉ một lòng với Tiểu Tiêu. Nó chỉ bị đứa con gái này lợi dụng thôi.”
Trần Tuyền quả là đáng sợ, chỉ vài câu nói đã đổ toàn bộ tội lỗi lên người Lâm Du.
Trước giờ bà ta đã xử lý vô số chuyện hoang đường của con trai, kinh nghiệm về những vấn đề này rất phong phú.
“Cô có muốn đoạt tài sản cũng đừng hòng lợi dụng anh rể cô. Cô cho rằng cố ý làm chị mình phát bệnh thì ba mẹ cô sẽ để lại tài sản cho cô sao? Nằm mơ đi, ba mẹ cô đã sớm nhìn thấu loại vong ân bội nghĩa tự tư tự lợi như cô rồi!”
Đối mặt với Trần Tuyền đang hùng hổ hăm dọa, Lâm Du vốn không thể phản kháng lại.
Lâm Thiển nghe không nổi nữa, phản bác: “Bà đừng có đổi trắng thay đen. Lâm Du vốn chướng mắt con trai bà, rõ ràng là con trai bà bám lấy Lâm Du!”. Trần Tuyền liếc mắt thấy thái độ nghiêm nghị của Cố Thành Kiêu, lập tức ho khan: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…” Bà ta bắt đầu khóc, nước mắt nói rơi liền rơi, khóc như sắp ngất đi: “ôi đúng là tức chết tôi, hôn lễ tốt đẹp lại bị phá thành như vậy…”.
Lời phản bác của Lâm Thiển giống như đánh vào bông, chẳng có chút hiệu quả nào.
Đầu óc Tống Đình Uy rối loạn. Anh ta muốn biện minh giúp Lâm Du, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Trần Tuyền cắt ngang. Lâm Tiêu giật voan trùm đầu xuống, búi tóc bù xù, ngồi bệt xuống đất khóc như đứa trẻ ba tuổi, hoàn toàn như một người điên. Chu Mạn Ngọc đau lòng vô cùng, bà ta đột ngột nhặt để ly rượu vỡ trên mặt đất lên, ném về phía Lâm Du: “Đồ đê tiện, quan hệ mẹ con giữa mày và tạo chấm dứt tại đây! Sau này, mày không còn là người của nhà họ Lâm, mày cũng đừng hòng lấy một xu của nhà họ Lâm. Bây giờ lập tức cút xéo, cút khỏi mắt tạo, cút!” Ban đầu Lâm Bồi còn không đành lòng, nhưng thấy Lâm Tiêu trở nên điên loạn, ông ta cũng trút giận lên đầu Lâm Du: “Súc sinh, tôi xem như tình cảm hai mươi mốt năm qua bị chó tha mất, cô cút ngay cho tôi!”
Lâm Du ngơ ngác đứng tại chỗ, hai chân nặng nề như bị đóng đinh. Ba mẹ cô gọi suốt hai mươi mốt năm, chỉ vì một đoạn video mơ hồ mà họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô. Tất cả những từ như vong ân bội nghĩa, súc sinh, đồ để tiện đều được bọn họ lấy ra để mắng cô. Thì ra cô bị bọn họ oán hận đến như vậy.
Nhưng cô vẫn không thể thốt nên bất kỳ lời phản bác khó nghe nào với họ.
Bỗng nhiên có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ đỉnh đầu. Nó chảy xuống trán và mắt, rồi nhỏ từng giọt xuống bộ lễ phục phù dâu màu tím nhạt.
“Lâm Du, chị chảy máu rồi!” Lâm Thiên hoảng sợ hô to, vươn tay đè lại đỉnh đầu của Lâm Du, nhưng lại đυ.ng phải một phần để ly rượu trong tóc cô ấy. Đó là để ly rượu mà Chu Mạn Ngọc vừa ném tới.
Hiện trường hỗn loạn cả lên, điên cuồng, chửi mắng, khóc lóc, xì xào bàn tán. Cố Thành Kiêu cúi đầu nói với Lâm Thiển: “Đi thôi, đưa Lâm Du đến bệnh viện trước.”
“Ừ, Lâm Du, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Lâm Du gạt tay Lâm Thiện ra, chạy đến gần Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc, quỳ “bịch” xuống đất: “Ba mẹ, con tự thấy lòng không hổ thẹn, mọi người có thể điều tra xong rồi hãy kết luận được không? Con không hề quyến rũ anh rể, con không có!”. Đám người lớn còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Lâm Tiêu nhặt một con dao từ dưới đất lên. Đó là con dao dùng để cắt bánh, lúc bánh bị hất tung thì con dao cũng rơi xuống đất.
Nói thì chậm, nhưng quá trình lại xảy ra rất nhanh. Lâm Tiêu kích động, không thể điều khiển được ngôn ngữ và hành vi, cầm con dao đâm thẳng về phía Lâm Du. “Lâm Du cẩn thận!” Lâm Thiển ở phía sau Lâm Du hai bước, hoàn toàn không thể ngăn cản con dao đang nhắm vào cô.
Trong tình huống chỉ mành treo chuông, Tống Đình Uy đột ngột xông lên, chắn ở trước mặt Lâm Du. Anh ta hét lên một tiếng “A…”, sau đó là một cơn đau truyền từ sau lưng đến trước ngực. “Á!” Lâm Du hét lên một tiếng bởi vì con dao đâm xuyên qua cơ thể Tổng Đình Uy, nhô ra trước ngực. Máu đỏ thẫm chảy từ ngực xuống dọc theo con dao, nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Tống Đình Uy hét lên xong liền ngã nhào lên người Lâm Du. Lâm Du run bắn cả người, cô không thể không đỡ anh ta, cũng không thể đấy anh ta ra.
Trước khi mất ý thức, Tống Đình Uy dựa vào bả vai Lâm Du, dồn hết sức lực thì thầm một câu: “Lâm Du, không phải anh quay. Anh thật sự yêu em, anh sẽ không tổn thương em. Lâm Du, anh yêu em…”
“…” Ngay lúc đó, đầu óc Lâm Du trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
“Trời ơi, con tôi!” Trần Tuyền thét lên chói tai, trước mắt tối sầm, hai chân mềm oặt, lập tức hôn mê bất tỉnh. Hiện trường lại càng không thể khống chế nổi. “Gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi!” “Đám cưới biến thành đám tang, chỉ trách tự làm tự chịu.”