Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 303: Em mà còn nhớ anh thì em sẽ không có tự trọng

Mặt trái ảnh chụp hướng lên, trên đó còn có một dòng chữ viết ngay ngắn.

Sở Dương lẳng lặng nhìn dòng chữ ấy Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng phân ly. Đây là dòng chữ cô viết đã nhiều năm trước. Lúc ấy anh còn cười cô khác người. Tay Sở Dương run run, từ từ lật ảnh chụp lại. Quả nhiên đúng như cô nghĩ.

Đây đúng là hình thể của cô. Sau khi chụp xong, anh bảo rằng muốn giữ một tấm để cầu may, cho nên cô mới viết một dòng chữ ở phía sau ảnh chụp để tỏ tình.

Đã nhiều năm trôi qua, màu mực đã phai nhạt, ảnh chụp đã mờ nhòe. Dường như góc phải ảnh chụp hơi vàng hơn so với các góc còn lại, có thể nhận ra là do thường xuyên cầm trên tay.

Cô lấy ngón tay vuốt ve vết ố vàng. Trong lòng có sự chua xót không giống như dĩ vãng, mà mang tia kinh ngạc lẫn vui sướиɠ. Cô ứa nước mắt, quay đầu nhìn anh. Ba năm không gặp, nhưng bề ngoài của anh không hề thay đổi. Tóc ngắn, mặt ngăm đen, mắt to hai mí, cùng với nụ cười chân thành tỏa sáng như ánh mặt trời.

Khác biệt lớn nhất có vẻ như là cách nói chuyện. Trước đây anh không thích nói chuyện, chỉ cần bị trêu ghẹo một chút thì anh sẽ đỏ mặt ngại ngùng.

Còn bây giờ thì miệng lưỡi anh trơn tru ngọt xớt. Tống Cảnh Du còn chưa biết chuyện gì xảy ra, phía trước có đèn đỏ nên anh dừng xe lại. Anh hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái. Cái liếc đầu tiên nhìn chưa kỹ, anh lại liếc lần thứ hai: “Đại tiểu thư à, sao thế? Em làm bằng nước thật à?”

Sở Dương không hề oán giận mà đưa thẳng ảnh chụp cho anh xem.

Tống Cảnh Du đời người, sờ ví tiền theo phản xạ, rồi lại im lặng không nói. “Nói cho em biết tại sao ảnh này lại rơi ra từ trong ví tiền của anh?” “Rơi ra từ ví tiền của anh? Anh không biết…” Anh bắt đầu giả vờ mất trí, nhưng rất vụng về, “Anh thật không biết, chắc là trước đây quên lấy ra.”

Sở Dương không chịu buông tha, truy vấn anh: “Anh lừa trẻ con ba tuổi hả? Nếu quả thật bị kẹp bên trong ba năm thì mặt hình đã dính chặt lại rồi.”

“Dù sao thì anh cũng không biết.” “Tổng Cảnh Du, anh có thể nói một câu thật lòng với em hay không?” “Nói chuyện gì chứ?” “Đừng có làm vẻ cà lơ phất phơ, anh nghiêm túc chút đi!” Đèn đỏ phía trước đổi thành màu xanh, xe phía sau nhẫn còi inh ỏi. Nhân cơ hội này Tống Cảnh Du chuyển đề tài: “Đừng làm phiền anh lúc lái xe, nguy hiểm lắm.”

“Dừng xe, dừng xe!” Sở Dương vừa la hét vừa kéo cửa xe, tâm trạng vô cùng cáu gắt.

Tống Cảnh Du thấy tình hình không ổn, đành dừng xe lại ven đường.

“Anh nói đi, anh nói anh không yêu em, không muốn dối gạt em, không muốn em lỡ thì, vậy tại sao còn giấu ảnh chụp của em?”.

Năm đó, anh đưa ra lý do thối nát nhất, cũng gây tổn thương nhất để chia tay với cô. Đó là “Không yêu nữa nên không muốn cô lỡ thì”.

Càng tổn thương người hơn nữa là, anh đột ngột nói chia tay trong điện thoại, sau đó biến mất tăm. Cô muốn tìm anh cũng không tìm được.

“Anh nói đi, có thể đưa ra một cái lý do đáng tin hơn được không?” Sở Dương cầm ảnh chụp ép hỏi anh. Nếu hôm nay không hỏi cho ra lẽ thì cô quyết không bỏ qua.

Tống Cảnh Du lộ ra nụ cười lưu manh, giọng điệu rất đáng đánh đòn hỏi lại một câu: “Không yêu em nữa mà cũng cần lý do sao?” “Anh! Nói! Dối!” Sở Dương nói vô cùng chắc chắn. Ánh mắt cô rất kiên định, cô tin tưởng vào trực giác của mình.

Tống Cảnh Du nở nụ cười khinh thường: “Ha, không phải chỉ là giấu ảnh của em sao, em lấy đi là xong. Một tấm ảnh thì có thể nói lên điều gì?… Sở tiểu thư, em đã lớn tuổi rồi, cũng từng trải không ít, đừng có tự mình đa tình được không? Cho dù lúc anh chia tay còn sót lại tình cảm với em, thì em nghĩ sau ba năm, chút tình cảm đó vẫn còn à? Em đừng tự ảo tưởng nữa!”

Sở Dương siết ảnh chụp đến nhăn nhúm.

Tống Cảnh Du nói tiếp: “Sở tiểu thư, tốt xấu gì chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ, không thể mạnh ai người nấy sống được sao? Ba năm cũng đã qua rồi, em còn muốn gì nữa? Chậc…” Tống Cảnh Du thế này khiến Sở Dương có cảm giác như chưa từng quen biết.

“Đây không phải lời nói thật lòng của anh đúng không? Có phải có người ép anh không?”

“Không có! Một người đàn ông độc lập đều có suy nghĩ riêng của mình, chia tay mà cũng bị người khác ép sao? Em tưởng là phim thần tượng hả? Em cho là em có ánh hào quang của nhân vật chính sao? Đừng có si tình như vậy được không? Anh sẽ khinh thường em đấy.”

Sở Dương đè nén ngọn lửa trong lòng. Bây giờ tên đàn ông này thật miệng lưỡi, mỗi một câu đều giống như châm độc đâm vào tim cô vậy.

Cô không thèm nói nữa, “rẹt rẹt” hai tiếng, xé ảnh chụp tan tành: “Em mà còn nhớ anh thì em sẽ không có tự trọng!”

Nói xong, cô đẩy cửa xuống xe. “Này, đi rồi sao, cố ý không muốn anh hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”

“Đến nhà rồi, nhiệm vụ của anh đã xong.”

Sở Dương không quay đầu, đi thẳng về phía trước. Tống Cảnh Du cũng xuống xe, thẫn thờ nhìn cô khuất dần vào ngõ nhỏ. Đúng vậy, nhà của cô cách đây không xa, mà con hẻm này chính là đường tắt. Tống Cảnh Du đau lòng đến mức tầm mắt mơ hồ. Anh cố hết sức trừng mắt hòng thấy cô rõ ràng hơn một chút. Tiếc là cuối cùng cô cũng biến mất tại ngã rẽ. Diễn trò thì phải diễn cho trót, anh không dừng xe lâu, vừa ngồi lên xe là lái đi ngay.

Tới khi đã trở lại quân khu, đỗ xe ngay ngắn trong bãi xong thì anh mới không cần che giấu nội tâm của mình nữa.

Nỗi đau trong lòng anh, kèm theo hơi thở, từ từ phóng thích ra ngoài.

Anh khom lưng, nhặt từng mảnh vụn của tấm ảnh lên, rồi ghép chúng lại thành hình dáng ban đầu.

Tối qua khi nhận được mệnh lệnh của lão Đại, anh vừa khó xử vừa vui sướиɠ.

Nhìn thấy tình trạng của Sở Dương bây giờ, thấy cô khổ sở, anh vô cùng khó chịu.

Một mặt, anh mong cô mau chóng buông bỏ đoạn tình cảm này, mau chóng đón nhận cuộc sống mới. Nhưng mặt khác, anh lại ích kỷ muốn cô đừng buông bỏ nhanh như vậy.

“Cậu có nghĩ tới lúc con bé sinh con dưỡng cái cho cậu mà nghe được tin cậu hi sinh không?”

“Cậu có thể chấp nhận con bé ngày đêm đau khổ chờ đợi, nhưng rốt cuộc nhận được tin cậu hi sinh vì nhiệm vụ không?”. Cậu có thể để con bé sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc là một mình nuôi nấng con cái, nếm trải đủ tình người ấm lạnh sao?”

“Nếu như cậu có thể chịu được cảnh con bé đau khổ như vậy thì cậu cứ tiếp tục ở bên cạnh nó đi. Tôi xem như không có đứa em này, ba mẹ tôi cũng xem như không có đứa con gái này.”

ở trong xe điều chỉnh cảm xúc hồi lâu, anh mới có thể bình tĩnh gọi điện thoại báo cáo với lão Đại. “Alo, lão Đại, đã đưa Sở tiểu thư về nhà an toàn.”

“Trở về nhanh vậy? Hai người không có gì cần tâm sự sao?”

“… Không có.” Tống Cảnh Du không biết nói gì hơn, không nhịn được nói: “Lão Đại, hai người chúng tôi không thể quay lại được nữa. Anh đừng bận tâm, nói chị đâu đừng hao phí tâm tư nữa.”

Cố Thành Kiêu hơi lúng túng: “Ừ, tôi biết rồi. Chuyện này đúng là chúng tôi không phải, xin lỗi.”

“Không không không, lão Đại. Anh đừng xin lỗi, tôi nhận không nổi đâu!” “Việc gì ra việc đó, chuyện nên làm thì vẫn phải làm. Bây giờ cậu ở đâu?” “Tôi đã trở về đội.”

“Được rồi, cậu tới phòng làm việc của tôi một lát.” “Vâng, tới ngay.”