Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 304: Tống cảnh du khác thường

Nhân vật Từ Duệ xuất hiện khiến vụ án có bước đột phá mới.

Từ khi phát hiện ra sự tồn tại của nhân vật này, Cố Thành Kiêu đã lập tức thông báo cho Thẩm Tự An. Không phụ lòng mọi người, trong vòng một buổi tối, Thẩm Tự An có trong tay tư liệu về Từ Duệ.

Tống Cảnh Du vừa đến, mọi người liền bắt đầu cuộc họp. Dựa theo lời của Cổ Nam Hách, Từ Duệ còn rất trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi. Gã ta học hết cấp hai, lúc lên cấp ba thì bị đuổi học, lý do là tụ tập đánh nhau. Sau đó gã ta bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội.

Nhưng thân thế của gã cũng rất bí ẩn.

Từ Duệ vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố B. Năm mười tám tuổi, cuộc sống của gã lại đảo lộn lần nữa. “Quá khứ của Từ Duệ hết sức cũ rích máu chó, cho dù kể ra chắc cũng chẳng ai tin” Thẩm Tự An chậm rãi tường thuật: “Lúc Từ Duệ được một tuần tuổi, ba gã ta mang vợ con đến Đại Liên buôn bán. Đáng tiếc trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, vợ chồng họ tử vong tại chỗ. Từ Duệ may mắn thoát khỏi tai nạn xe cộ nhưng lại không thể thoát khỏi bọn buôn người. Bọn chúng thừa dịp hỗn loạn đã bể Từ Duệ mang đi.”

“Ba mẹ nuôi của Từ Duệ vô sinh nên mới mua bé trai này từ tay bọn buôn người. Từ Duệ trở thành một thành viên trong gia đình này, mãi cho đến khi gã ta được mười tám tuổi.” “Hóa ra ông nội Từ Duệ đã âm thầm tìm kiếm gã, nhưng vì nội bộ gia tộc đấu đá cho nên mới không nhận lại gã. Ba ruột của Từ Duệ là con một, sau khi con trai qua đời, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta lập tức bệnh nặng không dây nối. Việc kinh doanh trong gia đình giao lại cho họ hàng quản lý.”

“Ông cụ không dám nhận lại đứa cháu này vì sợ gã sẽ bị họ hàng hại chết. Sức khỏe ông cụ không tốt, tự biết

mình không còn sống được bao lâu cho nên mới lén lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản của mình cho đứa cháu, hơn nữa, đợi khi đứa cháu này trưởng thành thì sẽ lập tức thực thi di chúc.”

Ngụy Nam nhịn không được mới lạ lên một câu: “F*ck, sao số ông đây không được tốt như vậy?”.

Bình thường Tống Cảnh Du sẽ mắng anh vài câu, nhưng hôm nay Tổng Cảnh Du lại im lặng chẳng nói gì.

Ngụy Nam cảm giác không quen: “Hôm nay Kình Ngư bị gì thế, không nghe chúng ta nói chuyện à?”

“Đang nghe, cậu đang rủa ba mẹ mình chết đi, hay là ngưỡng mộ người ta là cô nhi?” “Cậu…” Ngụy Nam tức tối muốn bóp chết anh.

Sau một trận ầm ĩ, mọi người tiếp tục nghe Thẩm Tự An tường thuật.

“Từ một tên con trai thất học, đột nhiên Từ Duệ biến thành tỷ phú lắm tiền, hết sức phô trương. Mấy tên anh em cả ngày rủ rê chơi bời cho nên gã ta nhanh chóng sa đọa, hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, chưa đến nửa năm đã bị họ hàng cướp mất công ty.”

“Sau đó gã ta trở về kiếp số như cũ. Từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo mới khó, gã ta còn thê thảm hơn cả cuộc sống trước đây. Nhưng dường như gã này có số được quý nhân phù trợ, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà thì gã ta gặp được quý nhân. Người này chính là Hoa Thiên Minh mà chúng ta luôn tìm kiếm.”

Cố Thành Kiêu: “Bọn họ quen biết như thế nào?” Thẩm Tự An trình bày tỉ mỉ quá trình thu thập chứng cứ: “Tuy rằng hiện giờ tập đoàn Hoa thị chỉ là một cái vỏ rỗng, nhưng chỉ cần có tồn tại thì sẽ để lại dấu vết. Có một người phụ nữ tên là Trương Tuyết Hoa, là thư ký trong nước trước đây của Hoa Thiên Minh. Chuyện Từ Duệ là do bà ta sắp xếp, bà ta còn nói rằng Hoa Thiên Minh rất yêu thương người em trai Từ Duệ này. Sau khi sản nghiệp Hoa Thiên Minh chuyển sang nước Mỹ, Hoa thị trở thành cái vỏ rỗng, Trương Tuyết Hoa cũng đã tìm công việc khác.”

Cố Thành Kiêu: “Người tên Trương Tuyết Hoa này có tiếp tục liên lạc với Hoa Thiên Minh không? Bà ta có dính líu đến Tam Giác Vàng không?”

Thẩm Tự An: “Chắc là không, theo tư liệu mà tôi điều tra về Trương Tuyết Hoa thì gia đình ba người của họ rất bình thường. Chồng làm công việc tại Cục thuế vụ, bà ta làm việc ở ngân hàng, còn con trai thì học tiểu học.”

Cố Thành Kiêu: “Nói cách khác, Hoa Thiên Minh thu nhận kẻ tồi tệ bị gia tộc vứt bỏ là Từ Duệ, đồng thời hắn ta muốn bồi dưỡng gà ta trở thành người cầm quyền ở Lâm thị? Trong chuyện này… còn có gì mà chúng ta chưa biết hay không?”

Thẩm Tự An: “Dựa vào tình cảnh của Hoa Thiên Minh, quả thực hắn ta cần có một người ở lại trông coi Lâm thị. Nhưng tại sao hắn ta lại chọn Từ Duệ thì không ai có thể biết được.”

Sắc mặt Cố Thành Kiêu trầm xuống, ra lệnh: “Tiếp tục tra xét, trong này ắt có nguyên nhân.”

“Rõ!”

Cố Thành Kiêu lặng lẽ liếc mắt về phía Tống Cảnh Du, vừa khiển trách vừa răn dạy: “Ai không tập trung trong lúc làm việc thì không cần làm việc nữa.”

Tống Cảnh Du: “…”.

Những người khác: “…”

“Nếu bây giờ là lúc đang chấp hành nhiệm vụ, một giây phân tâm là đã đủ đi gặp tử thần rồi. Chúng ta là một đội, vì mình cậu mà liên lụy cả đội, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?” Tống Cảnh Du tự giác đứng lên: “Xin lỗi lão Đại, tôi sai rồi.” Ngụy Nam nhỏ giọng nói: “Lão Đại, nửa đêm hôm qua anh gọi Kinh Ngư ra ngoài, lúc nãy cậu ta mới trở về. Người cũng đâu phải làm bằng sắt.” Cố Thành Kiêu phóng một ánh mắt sắc bén tới, Ngụy Nam lập tức ngậm miệng. Tống Cảnh Du cũng ý thức được sai lầm nghiêm trọng của mình.

“Lão Đại, tôi sai tôi xin nhận. Tôi không tập trung trong cuộc họp, tôi xin chịu phạt.” Đến lúc này, mọi người đều nghiêm túc hẳn lên. Thường ngày Kình Ngư hay tinh nghịch vậy mà hôm nay lại rất khác thường. Mà lão Đại lại kị nhất là lơ đãng trong lúc làm việc, chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.

“Đi ra, vác nặng hai mươi cân, chạy mười km.”

“Rõ!”.

Trong lòng Tống Cảnh Du thầm cảm ơn lão Đại đã trừng phạt anh như vậy. Nếu không phải bị bắt đi họp thì chắc hẳn anh cũng đã đi vác nặng chạy vài vòng.

Cuộc họp lại tiếp tục, Cố Thành Kiêu nhìn lướt qua những người có mặt, cảnh cáo trước: “Ai còn lơ đãng thì tự giác đi theo cậu ta đi.”

Mọi người nơm nớp lo sợ, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc tập trung.

Cố Thành Kiêu: “Ngụy Nam, mấy ngày nay tập đoàn Lâm thị có gì khác thường không?”

Ngụy Nam: “Tạm thời không có, chỉ có giá cổ phiếu là tăng không ngừng.”

Cố Thành Kiêu lại nhìn về phía Cao Kỳ Khâm: “Nhà họ Lâm có gì khác thường không?”

Cao Kỳ Khâm: “Không có, mỗi ngày Lâm Bồi đều đi sớm về muộn. Còn Chu Mạn Ngọc thì hoặc đưa Lâm Tiêu đến bệnh viện hoặc là đi mua sắm. Ai cũng không hiểu tại sao tình trạng Lâm Tiêu đã như thế, mà vợ chồng Lâm thị vẫn muốn cô ta kết hôn. Đồng thời phía bên nhà họ Tống đã tiếp tục chuẩn bị tiến hành hôn lễ vốn đã bị hủy bỏ trước đó.”

Cố Thành Kiêu: “Để ý hôn lễ một chút, quan tâm đến danh sách khách mời của nhà họ Lâm, không chỉ giới hạn liên quan đến Hoa Thiên Minh.” Thẩm Tự An đoán: “Lão Đại nghi ngờ Hoa Thiên Minh sẽ đổi thân phận khác để tham gia hôn lễ sao?” Cố Thành Kiêu gật đầu: “Tôi không tin Hoa Thiên Minh và Lâm Bồi sẽ không bao giờ gặp mặt. Mặt khác, Tử Tuấn, cậu trao đổi với Thẩm Tự An, việc theo dõi Từ Duệ giao cho cậu.” Trịnh Tử Tuấn: “Vâng.”

Hiện nay, mọi người khá lo lắng cho tình trạng của Trịnh Tử Tuấn. Nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người, anh ra vẻ cười thoải mái: “Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành, không để chuyện gì ảnh hưởng đến công việc.”

Nghe được lời hứa của Trịnh Tử Tuấn, mọi người thầm bội phục anh sát đất. Bởi vì quan hệ với Trịnh Tử Kỳ, nhà họ Trịnh và Trịnh Tử Tuấn đều bị công kích không ít. Ông Trịnh và bà Trịnh cũng bị liên lụy theo vì mối quan hệ với con gái. Tổ chức nghiên cứu quyết định giải quyết nội bộ, để bọn họ làm thủ tục rút lui. Đây cũng xem như một biện pháp xử lý ôn hòa. Phía Trịnh Tử Tuấn, nhờ có Cố Thành Kiêu bảo vệ cho nên vẫn tiếp tục làm phó Đại đội trưởng của Đội đặc nhiệm Dã Lang.

Cho nên, anh nhất định phải lập thành tích, dùng thành tích để chứng minh.