Mọi người đều đã biết chuyện hai anh em trai nhà họ Lâm bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Dung Tử Khâm và Chu Mạn Ngọc cũng từng xô xát với nhau trước bàn dân thiên hạ.
Lâm Bồi mời vợ chồng Lâm Húc đến dự tiệc rượu, phần lớn là có hàm ý khoe khoang. Vì vậy Lâm Húc và Dung Tử Khâm ở tiệc rượu rất lạc lõng. Mọi hi vọng của Lâm Húc tan vỡ, vốn muốn rời đi từ sớm nhưng Dung Tử Khâm lại muốn kết giao với nhà họ Sở. Người nhà họ Sở tham gia tiệc chính là ba mẹ Sở Mặc Phong, ông Sở Hà Châu và bà Tôn Vân. Ba đời trước nhà họ Sở cũng chỉ là gia tộc bình thường. Sau khi trưởng nữ nhà họ Cổ, Cố Khê đến làm dâu nhà họ Sở thì mang đến sự chuyển mình lột xác hoàn toàn cho nhà bọn họ.
Đến thế hệ Sở Mặc Phong thì nhà họ Sở đã sánh ngang nhà họ Cố, trở thành một trong tứ đại gia tộc ở Thủ đô.
Cho nên lúc Lâm Húc và Dung Tử Khâm đến bắt chuyện thì Sở Hà Châu và Tôn Vân cũng không lấy làm lạ.
Dung Tử Khâm: “Sở tiên sinh, Sở phu nhân, tôi là mẹ của Lâm Duy Nhất. Con gái tôi với con trai ông bà là bạn học của nhau.”
Vợ chồng nhà họ Sở rất bất ngờ với chuyện này. Tôn Vân nói: “Vậy sao, chuyện này thật là trùng hợp.” Sắc mặt Dung Tử Khâm thoáng sa sầm. Nhìn phản ứng của sở phu nhân, có vẻ sở Mặc Phong chưa từng nhắc đến Lâm Duy Nhất trước mặt bọn họ.
Bà ta vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, nói: “Cũng không hẳn. Lúc về nước là Tiểu Phong đưa Duy Nhất quay về. Tiểu Phong rất hiểu chuyện, còn mang hành lý giúp Duy Nhất. Cậu ấy cũng rất lễ phép. Tôi nhìn cũng đoán được, cậu ấy ưu tú như vậy cũng là do công lao của ông bà.” Nghe được cậu con quý tử được người khác khen ngợi, tất nhiên Tôn Vân rất vui vẻ, “Cảm ơn Lâm phu nhân động viên. Bạn học giúp đỡ nhau là việc hợp lẽ.” Nụ cười trên môi Dung Tử Khâm cứng ngắc, nghĩ con gái cưng của mình lao tâm khổ tứ vì Sở Mặc Phong mà lại không được cậu ta coi trọng, thì thấy đau lòng thay cho con gái. Tôn Vân dời mắt sang Lâm Húc, cười nói: “Lâm tiên sinh, chúng tôi rất có duyên với Tiểu Thiển. Con bé học cùng Tiểu Phong từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, vào đại học cũng chung lớp, sau này lại thành thím dâu họ của Tiểu Phong. Trước đó chúng tôi không hay biết gì, đến tiệc mừng năm mới thì mới gặp mặt hai vợ chồng cậu ấy. Thì ra chúng ta còn có phần duyên phận này, thật sự rất có duyên.”
Lâm Húc cười cười nói: “Đúng vậy, đó là phúc phận của Tiểu Thiển.”
“Cũng không hẳn, con gái ông thật sự rất hoạt bát. Thành Kiều nhà chúng tôi bình thường lạnh như băng, chỉ riêng Tiểu Thiển mới có thể làm cậu ấy cười. Đến cả ông cụ nhà chúng tôi cũng bị Tiểu Thiển trêu đùa cả ngày vui vẻ. Đúng như người ta nói, được cả người lẫn nết, cá tính độc đáo trăm người mới có một. Tiểu Thiển nhà ông đúng là một người trong vạn người.” Nghe thấy lời khen ngợi này, Lâm Húc tự hào không thể che giấu, cũng như cảm thấy yên tâm về Lâm Thiển nhiều hơn, “Đó là phúc phận của Tiểu Thiển.”
“Không hẳn vậy. Chuyện này thật ra là phúc phận của cả hai gia đình chúng ta. Lúc ở trong nước thì con tôi là bạn học của Lâm Thiển, ra nước ngoài lại là bạn học của Lâm Duy Nhất. Tôi nghĩ sau này hai gia đình chúng ta nên thường xuyên gặp gỡ, không chừng đã thân lại càng thêm thân.”
Dung Tử Khâm nghe đến đó mới nở nụ cười vui vẻ thật lòng, gật đầu liên tục, “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Phu nhân hai gia đình thêm WeChat của nhau, còn hẹn nhau đi dưỡng da mặt, quan hệ cứ thế ngày càng thân thiết.
Dung Tử Khâm theo chồng từ châu Úc về thành phố B là phải bỏ lại các mối quan hệ của mình. Về đây, bà ta không có bạn bè, bây giờ vừa lúc thấy hòa hợp được với Sở phu nhân.
Dung Tử Khâm cũng đã từng tìm hiểu về nhà họ Sở. Nếu không thì bà ta cũng sẽ không tích cực gán ghép Lâm Duy Nhất và Sở Mặc Phong như thế.
Bà ta suy tính, đến cả Lâm Thiển cũng vào được nhà họ Cố, vậy thì con gái Lâm Duy Nhất của bà tuyệt đối không thể kém cạnh được. Tối thiểu con bé cũng phải gả cho một gia đình quyền thế ngang hàng với nhà họ Cố.
Đứng trong góc, Cố Thành Kiêu lặng lẽ lấy tai nghe bluetooth ra, giả vờ như đang gọi điện thoại. Cố Thành Kiêu: “Hoa Thiên Minh không xuất hiện trong này, ở bên ngoài mọi người có phát hiện được gì không?”
Tống Cảnh Du: “Không có gì bất thường.”
Cố Thành Kiêu: “Đã điều tra rõ ràng những thương nhân làm ăn với Lâm Bồi chưa?”
Tổng Cảnh Du: “Dạ đã điều tra từng người, trước nửa đêm sẽ chuyển toàn bộ tài liệu cho anh.”
Cố Thành Kiêu: “Được, tôi sắp rút khỏi đây, tiếp tục theo dõi sát sao Lâm Bồi.” Tống Cảnh Du: “Rõ.” Ánh mắt sắc bén của Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Bồi chằm chằm. Trước mắt, Lâm Bồi chính là đầu mối duy nhất của bọn họ. Từ phòng rửa tay đi ra, Lâm Thiển nhìn thấy Cố Thành Kiêu còn đứng chờ bên ngoài bèn bước nhanh qua, “Được rồi, chúng ta đi chào bác Cả rồi về.”
“Được.” Rất hợp ý anh.
Không thể nghi ngờ hôm nay Lâm Bồi là nhân vật tiêu điểm, Chu Mạn Ngọc cũng ăn mặc rất xinh đẹp. Trải qua biến cố như vậy, khóe mắt bà ta đã in hằn thêm nhiều nếp nhăn. Thế nhưng sợi dây chuyền kim cương trên cổ của bà ta lại rất chói mắt.
“Bác trai, bác gái, chúng cháu xin phép về trước.” Chu Mạn Ngọc kéo tay Lâm Thiển, phá lệ cười thân thiện, “Sao về rồi? ở lại uống thêm chút nữa đi?… Thành Kiêu à, cháu ngày càng đẹp trai nhé, bác thật ưng mắt.” Đây cũng là lời nói thật. Không tính đến bối cảnh gia thế và năng lực, chỉ cần vẻ đẹp của Cố Thành Kiêu thôi thì đã không ai có thể đọ nổi. Cố Thành Kiêu cong môi khẽ cười, “Bác dâu, cháu rất thích nghe những lời này.”
Chu Mạn Ngọc ngạc nhiên vui mừng. Trước kia cho dù bà ta có nịnh nọt Cố Thành Kiêu thế nào thì anh cũng chỉ lạnh lùng đáp lại. Đây là lần đầu tiên anh nhiệt tình đáp lại bà ta.
“Thành Kiều, bệnh tình của Tiêu Tiêu nhờ có cháu giúp mà đã có chuyển biến. Tình trạng của con bé bây giờ đã khá hơn trước rất nhiều. Nếu được thì bác có thể mời Đội trưởng Ninh qua nhà khám cho Tiêu Tiêu được không?” Cố Thành Kiêu mong cũng chẳng được, “Tất nhiên là được, ngày mai được không?”
Chu Mạn Ngọc vô cùng hài lòng, liên tục gật đầu, “Được, được, cảm ơn cháu.”
Cố Thành Kiêu khách sáo nói: “Bác gái, dù sao cũng là người một nhà. Ngày mai mọi người cứ chờ ở nhà, cháu sẽ dẫn Đội trưởng Ninh sang.”
“Được, được.” Lâm Thiển: “Vậy, bác gái, hai người ở lại, chúng cháu đi trước.” Chu Mạn Ngọc kéo tay Lâm Thiên, tự mình tiễn hai người ra cửa, “Về nhà chú ý an toàn. Thành Kiều, hẹn gặp ngày mai”
Cố Thành Kiêu: “Vâng.” Trong lòng Lâm Thiển dấy lên tia nghi ngờ, nhìn Cố Thành Kiêu hoài nghi. Từ bao giờ mà người này lại có quan hệ tốt như vậy với bác gái?
Cố Thành Kiêu cười với Chu Mạn Ngọc, kéo Lâm Thiển ra rồi khoác vai cô đi.
Trên đường lái xe về nhà, Lâm Thiển không nhịn được nghi ngờ trong lòng bèn lên tiếng hỏi: “Hôm nay anh lạ lắm nha. Sao lại thay đổi thái độ với bác gái em đột ngột như vậy?” Cố Thành Kiêu tập trung lái xe, đáp rất tự nhiên: “Em hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện đấy.” “Không có sao? Vậy sao hai người nói chuyện vui vẻ như thế?”
“Có sao?”
“Ừ, đừng có nghi ngờ mắt nhìn của em, em thấy tận mắt đấy.” Cố Thành Kiêu phá lên cười, “Đó không phải là bác gái em sao? Dù sao cũng là người trong nhà, không lẽ lần nào gặp nhau mặt cũng lạnh tanh?”
Lâm Thiên cứng họng, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng lại không tìm được lời phản bác. “Được rồi, anh đẹp trai anh có quyền.” Cố Thành Kiêu nhân ga tăng tốc. Ngày mai hứa hẹn là một ngày tốt.