Thầy hiệu trưởng khẽ gõ cánh cửa rách nát kia, một cô bé mặt mày đỏ bừng, hốc mắt đỏ ửng đi ra mở cửa.
“Thầy hiệu trưởng?” Ánh mắt kinh ngạc của cô bé có vài phần bối rối lẫn vui vẻ.
Vừa nhìn thấy những người lạ mặt phía sau thì cô bé lại càng khẩn trương hơn, lùi ra sau vài bước. Thầy hiệu trưởng nói: “Tiểu Thúy, hai người này là cô giáo Lâm. Còn đây là sĩ quan huấn luyện Khương.”
Trong căn nhà nhỏ bé tối tăm, đôi mắt sáng ngời của cô bé như sao giữa trời đêm. Vừa nghe nói đó là hai cô giáo thì đôi mắt xinh đẹp như sao sáng kia đột nhiên phát ra biểu cảm khác thường. Cô bé lưỡng lự, vẫn không mở miệng, chỉ quay lưng chạy vào nhà.
Bên trong có tiếng ông cụ truyền đến: “Là thầy hiệu trưởng à? Ông đường xa đến thăm Tiểu Thúy mà tôi lại không có gì ngon tiếp đón ông cả. Mau vào ngồi đi, Tiểu Thúy, rót nước.” Bốn người bước vào nhà. Trong nhà gần như chẳng có dụng cụ gì cả, cụ già nằm trên giường, bé trai thì ngồi chơi dưới đất.
Lâm Thiển và Lâm Du trưởng thành ở thành phố lớn, vĩnh viễn cũng không tưởng tượng ra hình ảnh này. Lâm Du rất hối hận vì sáng hôm qua mình đã đổ đi bát cháo tổ yến.
Thầy hiệu trưởng còn chưa nói rõ ý đồ đến đây thì ông cụ đã lên tiếng: “Hiệu trưởng, ông khuyên con bé đi. Tôi rất muốn cháu nó đi học, nhưng con bé không nghe lời.”
Thầy hiệu trưởng nói: “Tiểu Thúy, em có thể dẫn theo em đi học, thế em đồng ý đi học không? Cơ hội lần này rất hiếm có, hai cô giáo Lâm đều là sinh viên đại học B, không phải nguyện vọng của em là thi đỗ đại học B à?”
Tiểu Thúy rất vui, nhưng lại lo cho ông nội ở nhà: “Còn ông nội thì sao?” “Chuyện đơn giản này, ông lo được, cháu đi học đi.” Tiểu Thúy nén nước mắt chực trào ra, vui vẻ gật đầu. Thầy hiệu trưởng vội an ủi: “Tiểu Thúy, ngày mai thầy chờ em trước của trường.”
Bốn người không nán lại lâu, vội vàng chạy tới nhà khác.
Sau khi đi đến mấy hộ nhà khác, họ không biết là nhà không có ai hay là chủ nhà cố ý trốn thầy hiệu trưởng, cửa thì không mở, gọi cũng chẳng ai trả lời. Bọn họ chỉ đành về lại trường nhân lúc trời còn chưa tối.
Vừa về đến trường, bọn họ lại nhận được tin tức nản lòng- sáu bạn sinh viên đã bỏ về. Họ vừa đi thì nhân số tình nguyện viên không đủ. Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Du oán giận nói: “Sáng nay chị còn thấy may mắn, giờ lại thấy hối hận. Nếu chị cắt cỏ với đám Tiểu Ngũ thì giờ chị đã về chung với họ rồi. ôi, nhân số vốn đông đủ, giờ thì thiếu tới thiếu lui! Chị sợ ngày mai họ bảo chị sửa mái nhà.”
Lâm Thiển: “Lên nóc nhà để mấy anh lính lo, chẳng tới phiên chị đâu. Nếu chúng ta đi nữa thì đám học sinh đó sẽ nghĩ như thế nào đây? Em an phận ở lại đây, mại Tiểu Thúy sẽ tới, chị em mình thay phiên nhau trông coi em trai Tiểu Thúy.”
Lâm Du: “Chị biết rồi, chị chỉ than vãn thế thôi! ôi, có phải đội trưởng bảo ngày mai có người đến chi viện đúng không?”
Lâm Thiển: “Ừ.” Lâm Du: “Mong là mấy anh cơ bắp lực lưỡng. Như vậy thì mấy việc cần sức sẽ có người làm rồi.” Lâm Thiên mệt đến mức mắt không mở nổi: “Ngủ đi.”
Hôm sau, đội trưởng phân chia công việc cho mọi người. Lâm Thiển giảng bài cả buổi, cổ họng đau vô cùng, chiều thì đổi cho Lâm Du dạy. Bọn trẻ rất nghiêm túc nghe giảng bài làm cô giáo như bọn họ cũng không dám chểnh mảng. Chiều tối, người bên đội chi viện đã tới, không ngờ người đó lại là Cố Đông Quân.
“Sao anh Cả lại tới đây?”
“Anh ở nhà không có chuyện làm. Nghe Thành Kiêu bảo em tới dạy học ở Đại Thanh Sơn cho nên anh cũng muốn đến đây. Không phải bên bọn em đang thiếu người sao?”
“Dạ dạ, có mấy người về rồi, anh tới đúng lúc lắm.” Lâm Thiển kéo Lâm Du đang trốn sau lưng mình ra: “Em đi chung với chị họ tới đây. À không phải, là chị họ lôi em đi cùng.”
Lâm Du vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Ôi mẹ ơi, mình không tô son điểm phấn gì cả. Anh ấy vốn chẳng ưa gì mình, giờ hoàn toàn chẳng lọt vào mắt người ta rồi. Cố Đông Quân rất bất ngờ: “Vậy hả, anh chỉ nghe Thành Kiêu nói em đã đến đây, hóa ra Lâm Du cũng tới nữa. Được đấy, đây là cơ hội tốt để rèn luyện, bọn em nên đến đây nhiều hơn.” Cố Đông Quân thong thả nói, giọng điệu trầm thấp giàu từ tính. Lâm Du cố gắng đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình.
“Anh Cả, đi ăn cơm thôi, ăn xong lại bàn bạc về bài dạy ngày mai. Em và Lâm Du đều bị bắt đứng lớp bất đắc dĩ, phải chuẩn bị trước đàng hoàng, nếu không ngày mai chẳng biết dạy cái gì.”
“Được.”
Đối với Cố Đông Quân, dạy học sinh cấp tiểu học không phải là vấn đề nan giải. Chẳng những anh dạy tốt chương trình học mà còn kể cho các em nghe một vài tin tức thú vị ngoài bài học nữa.
Bọn trẻ đều sùng bái anh, ngay cả các nhân viên xã hội và các anh lính cũng tôn sùng anh.
Thầy hiệu trưởng vẫn bôn ba khắp nơi. Bằng sự kiên trì đến cùng của mình, số trẻ đi học từ mười hai đã lên đến mười tám em.
Học sinh giống như Tiểu Thúy, hàng ngày cõng em đi hai tiếng đồng hồ đến trường, tan học lại cõng em hai tiếng về nhà. Mặc dù vất vả nhưng bé vẫn kiên trì đến trường, không bỏ ngày nào. Cuộc sống trên núi buồn tẻ vô vị, không TV, không giải trí, không internet, đa phần không có sóng điện thoại. Hằng ngày đi dạy rồi soạn bài, lặp đi lặp lại, có mệt nhưng rất vui vẻ.
Lâm Thiên hiếm khi gặp Khương Tiểu Hà. Nếu có gặp mặt thì cô chỉ gật đầu chào hỏi. Hình như ngoài việc bảo vệ trường học ra, bọn họ còn có nhiệm vụ khác.
Cố Đông Quân cũng rất bận. Ngoài mỗi ngày đi dạy, phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng, viết viết gì đó. Lâm Thiển không dám quấy rầy, Lâm Du lại càng không dám. Nửa tháng sau, vào một ngày nào đó, vừa tan học thì Khương Tiêu Hà đã đứng ngoài cửa gọi Lâm Thiển. Anh ta nói nhỏ: “Chị dâu, lão Đại tìm chị.” “… Khụ khụ khụ. Điện thoại mãi không có sóng, nên tôi lười sạc.” “Nên lão Đại gọi cho tôi, nhanh đi, lão Đại đang chờ.”
“Ok, ok.”
Lâm Thiển đi theo phương Tiêu Hà tới phòng ngủ của mấy anh lính. Phòng ngủ ngăn nắp chỉnh tề không nhiễm bụi, Lâm Thiên nhớ đến phòng ngủ của mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trên bàn công tác được ghép lại từ hai bàn học đặt một notebook. Sau khi Khương Tiểu Hà bật video trò chuyện lên xong thì đi ra ngoài.
Lâm Thiển ngồi xuống, nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Thành Kiêu trên màn hình video. Lúc không gặp thì không thấy gì, nhưng vừa thấy mặt là cô đã nao lòng.
Cố Thành Kiêu nửa cười nửa không nhìn cô, gầy, đen, tiều tụy nhưng tinh thần sung mãn: “Sao không nói gì? Choáng hả?”
Lâm Thiên cười hỏi: “Sao các anh liên lạc được thế?” “Bọn anh có biện pháp của mình.” “Hứ, sao anh không nói cho em biết từ sớm?” “Nói em biết sớm thì em sẽ ba lần bốn lượt tìm anh, thế chẳng phải làm trễ nải việc chính à?” “Dẹp đi, em là loại người đó hả? Em là cô giáo Lâm đầy trách nhiệm và có tâm đấy.”