Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ

Chương 3: Alphonse

Ăn cơm xong, Giang Nguyên lấy lý do thấy người không thoải mái, lên tầng nghỉ ngơi.

Giang Thiên Tắc, một người cha nghiêm khắc, hơi cau mày. Ông rõ ràng cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Giang Nguyên, dõi mắt nhìn theo cậu đến tận khi cậu bước lên tầng.

Khi Giang Nguyên vào phòng, cậu để ý đến một cái hộp ở trong góc. Giang Nguyên mở hộp ra thấy bên trong có một mô hình cơ giáp. Mô hình rất tinh xảo, chắc chắn đã phải mất rất nhiều thời gian và công sức để làm ra nó.

"Cốc cốc cốc."

Người bên ngoài lễ độ gõ cửa ba lần, thế nhưng Giang Nguyên chưa kịp cho phép, đã mở cửa từ bên ngoài đi vào.

Tống Di Thụy thấy Giang Nguyên lên tầng thì cảm thấy nên lên nói chuyện với cậu hợp lí hơn. Hắn ta muốn nói về kế hoạch kết hôn trong tương lai. Thực ra lúc nãy trên bàn ăn hắn ta không muốn nói với người lớn trong nhà kế hoạch của mình vì quan tâm đến cảm xúc của Thu Cảnh Minh, thế nên đợi lên tầng nói sẽ tiện hơn.

Tống Di Thụy đang định nói gì đó thì nhìn thấy mô hình trong tay Giang Nguyên. Hắn ta lập tức bước tới trước mặt Giang Nguyên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "A Nguyên, đây là mẫu 705, tặng cho anh sao?"

Mặc dù Tống Di Thụy không đỗ nổi trường quân sự nhưng điều này không ảnh hưởng đến niềm yêu thích của hắn ta với cơ giáp.

Giang Nguyên muốn tránh xa Tống Di Thụy một chút, khoảng cách giữa Tống Di Thụy và cậu quá gần khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Giang Nguyên cẩn thận kiểm tra ký ức nguyên chủ, thứ trong tay cậu đúng là để tặng Tống Di Thụy, là nguyên chủ tự mình làm ra, nhưng mà... người tặng không phải là cậu.

"Đó là quà sinh nhật tôi định tặng cho anh Thụy."

Một giọng nói dịu dàng vọng đến từ ngoài cửa, Tống Di Thụy xoay người lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Thu Cảnh Minh. Thu Cảnh Minh tiến vào phòng, xen vào giữa hai người, giật lấy mô hình trên tay Giang Nguyên, tiện thể tách hai người ra.

Có Thu Cảnh Minh đứng ở giữa, Tống Di Thụy buông tay Giang Nguyên ra, gãi đầu nói: "Thì ra là của Thu Cảnh Minh tặng anh."

"Em định cho anh một bất ngờ nho nhỏ, không ngờ anh lại thấy mất rồi." Thu Cảnh Minh phồng má, giống như con cá vàng phùng mang, khuôn mặt đầy vẻ đang phải chịu nỗi ấm ức to lớn.

"Cảm ơn Cảnh Minh." Tống Di Thụy kinh ngạc: "Anh rất thích món quà sinh nhật này, em tự làm à?"

Thu Cảnh Minh xấu hổ cười cười, mấy mô hình này là phiên bản thu nhỏ mô phỏng cơ giáp, cậu ta từ bé đã chẳng có tí hứng thú nào với đám máy móc, làm sao mà tạo ra được một chiếc. Mấy thứ này chỉ có thể do Giang Nguyên làm.

Khi Thu Cảnh Minh đang suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào, chợt nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, ngữ điệu thản nhiên: "Không phải cậu ấy thì là ai?"

Giang Nguyên: Không thể nói ra chuyện nguyên chủ đã mất tận hai tháng mới làm ra được thứ này! Nếu không, việc chia tay chỉ là xa vời!

Thu Cảnh Minh nghe thấy Giang Nguyên nói thì lộ vẻ kinh ngạc. Cậu ta biết Giang Nguyên trước giờ rất nhường nhịn mình, bình thường thì Giang Nguyên sẽ im lặng không nói gì trong hoàn cảnh này, thế nhưng hôm nay cậu...

Giang Nguyên nói thế, hiển nhiên có ý Cảnh Minh mới là người làm ra thứ này.

Thu Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên, sau đó líu lo lôi kéo Tống Di Thụy nói chuyện với mình. Mấy lần Tống Di Thụy muốn nói vài câu với Giang Nguyên đều bị cậu ta chặn lại.

"Mấy hôm nay anh em không khỏe, anh để anh ấy nghỉ ngơi đi." Thu Cảnh Minh hiểu rõ lòng người khuyên nhủ.