Thư Vưu mời đối phương cứ tự nhiên ngồi trong phòng khách, Ngô Hữu Triết nào có tâm tư ngồi xuống, lấy cớ đi vệ sinh, nhanh chóng đi dạo một vòng.
...... Ngôi nhà thực sự không lớn.
Tổng cộng cũng mới có sáu bảy mươi mét vuông, so với phòng ở của dì giúp việc nhà họ Lận trước kia còn nhỏ hơn, là thuộc diện gia đình phổ thông bình thường. Trong lòng Ngô Hữu Triết ít nhiều có tính toán, thừa dịp Lận Minh Húc còn chưa trở về, thử mở miệng nói: “Thư Vưu à...”
Thư Vưu ngắt rau: “Làm sao vậy? Làm tắc bồn cầu à?”
“...... Không có gì cả!”
Ngô Hữu Triết vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu nghĩ thế nào về sự phát triển sau này của mình?”
“Tôi không có ý tưởng nào cả!”
Thư Vưu thẳng thắn nói: “Chính là muốn kiếm thêm chút tiền.” Sớm lấy lại kho bạc nhỏ.
Ngô Hữu Triết thầm nghĩ muốn kiếm tiền tốt, không muốn kiếm tiền mới kỳ lạ. Nhìn điều kiện sống hiện tại của Thư Vưu cũng rất bình thường, vậy kế tiếp chính là suy nghĩ của vị bạn trai kia.
Vô luận làm cái gì, Ngô Hữu Triết có thể thấy được vị kia chính là gánh nặng của Thư Vưu.
Ngô Hữu Triết đi dạo một vòng xong quay lại ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn thấy tờ giấy nợ Thư Vưu viết để trên bàn trà, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Hắn càng nhìn vẻ mặt càng ngưng trọng, lo lắng nghĩ làm thế nào khuyên Thư Vưu, đúng lúc này, cửa có tiếng chìa khóa cắm vào cửa, Lận Minh Húc trở về.
Lận Minh Húc vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngô Hữu Triết.
Ngô Hữu Triết: ... Đệch! Đây là ai vậy! Tại sao đối phương trông giống ông chủ hơn cả mình thế nhỉ?
Chờ đã, đây có phải là bạn trai của Thư Vưu không?
Thư Vưu nghe thấy động tĩnh, đầu thò ra khỏi bếp, môi nhếch lên, buột miệng nói: “Kim chủ baba, về rồi à?”
Ngô Hữu Triết: ???
Không, hắn ta vừa nghe thấy gì đó???
Sắc mặt Lận Minh Húc lập tức tối sầm.
Thư Vưu nhanh chóng che miệng lại, nhưng đã quá muộn, Ngô Hữu Triết hoảng sợ trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn bọn họ.
Ngô Hữu Triết: ... Mối quan hệ này là gì?
Mối quan hệ này là gì?
Hắn có nghe nhầm không?
Hắn... hắn có đi nhầm chỗ không?
Thư Vưu nhanh chóng giải thích để ngăn người đại diện suy nghĩ lung tung: “Tình thú! Đây đều là tình thú đó!”
...... Không xong, không giải thích còn tốt, càng giải thích Lận Minh Húc càng giống biếи ŧɦái.
Lận Minh Húc: “...”
Người đàn ông lạnh lùng trừng Thư Vưu một cái, lúc lướt qua cậu trầm giọng bỏ lại một câu: “Cậu tự mình giải quyết.”
Thư Vưu lúng túng cười, mạnh mẽ nhận lấy áo khoác trong tay đối phương treo trên móc treo cách ba mươi cm: “Được thôi…. bạn trai tốt!“
Bóng lưng của Lận Minh Húc biến mất ở cửa phòng vệ sinh. Thư Vưu vội vàng nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Bến cảng yêu thương luôn có thể bao dung tất cả những thứ trên thuyền nhỏ, hiểu được đều hiểu, anh hiểu không?”
Ngô Hữu Triết liều mạng gật đầu: Tôi không hiểu.
Những người yêu nhau thật sự biết cách chơi!
Thư Vưu làm xong ba món mặn một món canh, bưng lên bàn ăn. Ngô Hữu Triết đứng ngồi không yên nhìn thoáng qua, lập tức mừng rỡ chuyển đề tài: “Thư Vưu, không ngờ cậu biết nấu ăn nha!”
Thư Vưu khiêm tốn nói: “Tôi từng làm việc trong bếp của Trường Tân Phương Đông.”
Ngô Hữu Triết kinh ngạc nói: “Vậy cậu cũng học được kỹ năng nấu nướng của bọn họ?”
“Không, tôi đã học cách dùng máy xúc để nâng một cái thìa.”
Ngô Hữu Triết: ???
Hắn ngồi bên trái Thư Vưu, cẩn thận ra hiệu cho hướng phòng tắm, thấp giọng hỏi: “Muốn đi gọi bạn trai cậu ra ăn không?”
“Không cần.”
Thư Vưu nhanh chóng hít vào, thở ra, tự mình tăng giọng BUFF vang dội: “Lận Minh Húc tới giờ ăn cơm rồi!”
“......”
Lận Minh Húc mặt không chút thay đổi đi ra, ngồi xuống đối diện Thư Vưu.
Ngô Hữu Triết bỗng nhiên cảm thấy áp lực núi lớn, lại cảm thấy mình có chút dư thừa.
Thư Vưu chủ động giới thiệu cho bọn họ biết nhau: “Lận Minh Húc đây là người đại diện của tôi, Ngô Hữu Triết.”
“Anh Ngô, đây là bạn trai của tôi, Lận Minh Húc”
Lận Minh Húc gật đầu, thái độ bình thường, rất bình thường.
Ngô Hữu Triết cũng gật đầu, nhưng lòng bàn tay lại có chút mồ hôi.
Hai người bọn họ không có gì để nói chuyện, ba người trực tiếp bắt đầu ăn cơm, đồ ăn còn rất ngon.
Ngô Hữu Triết vùi đầu ăn vài miếng, cảm thấy bầu không khí tốt hơn một chút, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên thấy Thư Vưu gắp một miếng thịt lớn, đặt ở trong chén Lận Minh Húc, tươi cười xán lạn nói: “Kim... Bạn trai, anh ăn nhiều hơn.”
Ngô Hữu Triết: “...”
Dù chưa ăn được mấy miếng nhưng bụng tôi chợt thấy hơi no.
Lận Minh Húc không nói gì, đại khái là không muốn cho Thư Vưu cơ hội phát huy. Nhưng mà không bao lâu sau, trong chén anh chất thành một đống núi nhỏ, trên ngọn núi cao cao, một khối thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt lung lay sắp đổ.
Thư Vưu còn đang ân cần chuẩn bị đồ ăn: “Thế nào? Ăn được không?”
Mặc dù biết đây là phản ứng tiếp theo của vay tiền, nhưng đôi mắt thanh niên trong suốt lại sạch sẽ, nụ cười lấy lòng cũng có vẻ rất ngoan ngoãn, không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn có một loại an ủi.
Lận Minh Húc ý nghĩa khó hiểu nhướng mày: “Cậu từng nợ rất nhiều tiền sao? Sao mà nhiệt tình như vậy?”
“Ngoại trừ anh không có người khác.” Thư Vưu vẻ mặt trung trinh không thay đổi, cực kỳ giống tình yêu: “Đây đều là phản xạ có điều kiện từ tận đáy lòng của tôi, hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành đó!”
Lận Minh Húc nhìn Ngô Hữu Triết, dừng một chút không nói gì.
Có khách ở đây, anh quyết định không cho Thư Vưu cơ hội triển khai.