Chương 5: Giả mù bị anh trai liếʍ âʍ ɦộ, sướиɠ đến mức phun nước không dám nói (H)
Tiếng rêи ɾỉ của Diệp Chi quá rõ ràng, khi đùi kẹp lại, cô có thể cảm nhận được đầu anh trai bị đè ép, anh nhất định cũng cảm nhận được.
Hô hấp Diệp Chi dồn dập và nặng nề, cô cố gắng giảm bớt động tĩnh của thân thể nhưng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tinh thần và cơ thể, rất nhiều phản ứng đã vượt quá tầm kiểm soát của cô.
Diệp Nam Phong không ngẩng đầu lên, anh dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài. Anh nghiêm túc và thành kính liếʍ láp hai cánh môi âʍ ɦộ của Diệp Chi, đầu lưỡi mềm mại và nóng bỏng chậm rãi di chuyển không theo quy luật.
“Ưm….”
Diệp Chi gần như phát điên vì ngạt thở, kɧoáı ©ảʍ dần dần chiếm lĩnh hơn phân nửa lý trí cô, nỗi sợ hãi bị phân tán đi một phần, đầu óc choáng váng, hô hấp cũng dần không khống chế được.
Diệp Nam Phong tách hai cánh môi âʍ ɦộ, để lộ khe thịt hồng hào bên trong. Diệp Chi không có kinh nghiệm làm sao có thể kiểm soát hoa huyệt? Lỗ huyệt không nhịn được mà đóng mở vài lần, thậm chí thiếu chút nữa kẹp phải đầu lưỡi của anh, trong cơ thể cũng có một luồng nhiệt đang tỏa ra.
Mặt cô tức khắc ửng đỏ, có phải mình đã tiết ra nướ© ŧıểυ trước mặt anh trai?
Diệp Nam Phong không dừng mà tiếp tục liếʍ lên âʍ ѵậŧ, khiến thân thể cô run rẩy kịch liệt, sau đó từ âʍ ѵậŧ liếʍ xuống lỗ huyệt, cứ thế lặp lại liếʍ láp lên xuống.
“Tấm tắc….”
Anh bỗng nhiên quấn lưỡi và mυ'ŧ vào hai lần.
“A ưm….”
Tất cả kɧoáı ©ảʍ tích lũy trước đó đều bùng nổ, Diệp Chi tưởng rằng mình lại bị mù, trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, cô sợ đến mức dùng tay nắm chặt lấy quần áo của mình, ngón tay gần như đều bị biến dạng.
Cô không thể kiểm soát được cảm giác muốn đi tiểu này, run run rẩy rẩy mà tiết ra một ít nước.
“Chi Chi?”
Trong cơn hốt hoảng cô nghe thấy Diệp Nam Phong đang gọi mình.
Cô thầm nghĩ, nếu không nói ra việc mình đã khôi phục xúc giác và thị giác thì anh trai sẽ không biết.
Mà nơi anh động vào là phần thân dưới của mình, cô ở trước mặt anh vẫn là trạng thái mù nên tất nhiên sẽ không nhìn thấy mọi hành động của anh.
Sau vài phút cô mới có phản ứng….
Diệp Chi không dám nghĩ cẩn thận, run rẩy đáp lại: “Anh, em vừa gặp ác mộng.”
Cho nên mới kêu lên sợ hãi.
Diệp Nam Phong buông chân xuống, nhìn vào hai mắt cô giống như anh có thể nhìn thấu tâm can cô, điều này khiến cô cảm thấy chột dạ.
Anh duỗi tay muốn chạm vào mặt Diệp Chi, làm cô sợ đến mức nghiêng mặt tránh né.
Diệp Nam Phong ngẩn người.
Diệp Chi lập tức ý thức được hành vi của mình không ổn, vội vàng làm thêm động tác, giơ tay lên giả vờ sờ soạng lung tung trước mặt: “Anh hai, anh ở đâu?”
Diệp Nam Phong nắm lấy tay cô, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Anh đây, giấc mơ thường trái ngược với hiện thực, Chi Chi đừng sợ.”
Diệp Chi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, làm bộ hiểu chuyện mà nằm xuống, kéo chăn lên người: “Được, em muốn ngủ tiếp, anh hai về phòng ngủ đi.”
“Vẫn còn sớm, anh hai dù sao cũng không ngủ được nên sẽ ở bên cạnh em, như vậy Chi Chi sẽ không sợ nữa.”
Giọng nói của anh trai vẫn trầm khàn như cũ, trước đó cô còn cho rằng nghe rất êm tai, nhưng hiện tại nó lại khiến cô căng thẳng.
Diệp Chi nhắm mắt lại, giả vờ giống như bình thường đi ngủ.
Chân cô vẫn duy trì tư thế mở ra, không dám khép lại, bởi vì như vậy sẽ bại lộ.
Diệp Nam Phong lại lần nữa nắm lấy chân cô, khiến Diệp Chi sợ tới mức hét lên: “Anh hai!”
Anh quay lại giọng điệu dịu dàng: “Sao vậy?”
Diệp Chi vươn tay: “Anh hai, anh có thể nắm tay em được không? Em vẫn thấy hơi sợ.”
Diệp Nam Phong nhanh chóng tròng qυầи ɭóŧ lên cho cô, mặc được một nửa mới nắm lấy tay Diệp Chi: “Được, em ngủ đi.”
Một tay còn lại giúp cô điều chỉnh qυầи ɭóŧ.