Chương 4: Bàn tay thô ráp của anh trai sờ vào tiểu huyệt/ Môi bao bọc lấy tiểu huyệt (hơi H)
Nhất định là đang nằm mơ.
Diệp Nam Phong là anh trai ruột của cô, bọn họ cùng nhau lớn lên, vì có vẻ ngoài đẹp trai nên anh không thiếu người theo đuổi, nhưng anh lại chưa bao giờ đồng ý. Trong mắt mọi người, anh luôn là dáng vẻ lạnh lùng khó gần, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia thần kinh đứng đầu trong ngành, thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật khó mà người khác không dám làm. Từ khi trở thành bác sĩ mổ chính cho đến nay, chưa bao giờ mắc sai lầm.
Diệp Nam Phong là huyền thoại, là ông chủ mà nhân viên trong bệnh viện thường xuyên nhắc đến.
Mà huyền thoại này thế nhưng lại đang liếʍ chân mình, còn lộ ra vẻ mặt si mê mà cô chưa bao giờ thấy qua.
Diệp Nam Phong đợi một hồi lâu không nhận được phản hồi của cô, liền ôm chân cô tiếp tục hôn hít và liếʍ láp.
Diệp Chi dần dần cảm nhận được, không chỉ chân, mà hai đùi cô đều bắt đầu có cảm giác, là cảm giác ngứa ngáy do anh trai mình gây ra.
Có quá nhiều điều khϊếp sợ cùng lúc ập vào đầu cô, Diệp Chi lặng lẽ mở mắt ra một lần nữa để nhìn cảnh tượng trước mắt.
Xác thật có thể nhìn thấy, hơn nữa còn rất rõ.
Qυầи ɭóŧ của cô bị ném sang một bên, váy ngủ cũng bị kéo lên trên bụng nhỏ, hơi thở phả vào đôi chân trần. Lúc anh trai hôn xuống, anh thỉnh thoảng sẽ nhìn vào giữa hai chân cô.
“Chi Chi, âʍ ɦộ của em thật đẹp…”
Diệp Nam Phong lại lên tiếng, nói xong liền duỗi tay về nơi riêng tư của cô.
Anh ấy là anh trai, sao có thể….
Nội tâm Diệp Chi hỗn loạn, trạng thái lúc này quá xấu hổ, là anh em ruột thịt nhưng anh hai lại làm ra loại chuyện dâʍ ɭσạи như vậy với cô. Nếu lúc này cô tỉnh lại, nói cho anh biết mình đã khôi phục lại xúc giác và thị giác, vậy thì sau này hai anh em sẽ đối mặt với nhau như thế nào?
Nhưng tay anh lại đang chậm rãi đến gần, phảng phất còn mang theo luồng không khí, còn chưa chạm vào mà cô đã cảm nhận được một loại cảm giác áp bách, cảm giác kỳ lạ từ đáy chậu truyền đến.
Không thể tiếp tục được nữa!
“Anh….”
“Nhưng mà….”
Diệp Chi vừa định mở miệng thì đã bị giọng nói của Diệp Nam Phong đánh gãy.
Thật vất vả mới lấy hết can đảm nhưng cuối cùng lại bị nghẹn ở cổ họng.
Cái tay kia đã chạm vào nơi riêng tư của cô.
“Ưm….”
Đôi tay Diệp Chi nắm chặt váy ngủ của mình, nhẹ nhàng kìm nén tiếng thở dài.
Diệp Nam Phong vừa chạm vào vùиɠ ҡíи liền bắt đầu vuốt ve lên xuống.
“Tại sao lại cho Hạ Thư Niên xem?”
Lòng bàn tay của anh luôn rất nóng, là bàn tay bác sĩ nên thường xuyên được khử trùng, tự nhiên cũng trở nên thô ráp hơn rất nhiều. Lúc này tiểu huyệt mẫn cảm của Diệp Chi bị chạm vào, một cảm giác kỳ lạ đã bị sự bài xích trong lòng cô bao trùm lấy. Diệp Chi không nhịn được muốn cử động nhưng phải buộc mình kìm lại, sức lực toàn thân đều dùng để khống chế hai chân run rẩy, sợ bị anh trai phát hiện.
Cô cắn chặt răng, còn chưa kịp tận hưởng niềm vui sau khi lấy lại thị lực thì cô đã phải chịu nỗi sợ hãi và căng thẳng trước người anh trai xa lạ của mình.
“Quả nhiên, chỉ có như vậy….. chỉ khi hai chân em không thể đi được nữa, em mới không tìm người đàn ông khác.”
Diệp Chi không dám nhìn nhưng cũng không dám nhắm mắt, híp mắt nhìn thấy nụ cười lạnh lùng dữ tợn của anh trai, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, vẻ mặt anh trông vẫn tái nhợt đến đáng sợ, giống như một kẻ điên.
Cô sợ đến phát khóc, vì phải kiềm lại tiếng nức nở mà hàm răng trong miệng đều va vào nhau lập cập.
Vì sao anh trai như vầng thái dương rực rỡ lại có một mặt đáng sợ như vậy?
Diệp Nam Phong bỗng nhiên tách hai chân cô ra, chui vào giữa hai chân và đưa mặt áp sát vào nơi riêng tư của cô, thở một hơi, hơi thở quét quanh toàn bộ vùиɠ ҡíи Diệp Chi khiến thân thể cô lại lần nữa run rẩy, bụng dưới căng lên, tiểu huyệt dường như không nhịn được mà co rút một chút.
Đó có lẽ là ảo giác của mình, bởi vì anh trai không phát hiện ra.
Diệp Nam Phong dựa gần vào, hơi ấm quanh quẩn hai chân làm cơ thể cô bắt đầu nóng lên.
Anh tiếp tục lên tiếng: “Nếu một ngày nào đó những loại thuốc kia không còn tác dụng đối với em và chân em dần dần hồi phục. Anh lại đem chúng nó đánh gãy, được không?”
Diệp Chi lập tức bị dọa sợ, nhắm chặt đôi mắt vừa mới hé ra, ngay cả thân ảnh mơ hồ của anh trai cũng không dám nhìn, lo lắng sẽ bị anh phát hiện.
Đầu óc càng thêm rối loạn, ý tứ trong lời nói của anh hai là….
Cho nên hai chân cô vốn dĩ không bị tàn tật, mà là do những loại thuốc đó…
Diệp Nam Phong cười: “Chi Chi, em dần dần sẽ quen thôi.”
Nhiệt độ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, mới vừa rồi chỉ là ngứa ngáy, lúc này xúc cảm bao quanh nơi riêng tư của cô. Tim Diệp Chi đập mạnh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng lên, hai chân không kiểm soát được kẹp chặt lấy Diệp Nam Phong.
“Ưm a….”
Cho dù cắn chặt răng cũng không khống chế được thanh âm, cô hoảng sợ mở mắt ra, phát hiện anh trai đã vùi cả đầu vào vùиɠ ҡíи cô, đôi môi bao bọc lấy âʍ ɦộ cô.
Truyện được edit by Dứa Vô Tri, chỉ được đăng trên truyenhd