Cha mẹ của Trần Dịch đều là giáo viên bây giờ họ cũng đang nghỉ hè, cũng không cần phải đi làm, nên cũng có thời gian trông nó.
Nhưng vợ chồng Trần Minh Dương thì tranh thủ kỳ nghỉ hè để giúp gia đình làm thêm nhiều việc, ví dụ như ruộng trầu trên núi, công việc ngoài đồng..., họ đều sẽ làm.
Lúc trước Trần Dịch được Đặng Thuc Vinh trông, hoặc bà của Trần Ôn Tửu trông, bây giờ lại bị ném cho Trần Ôn Tửu.
Trần Ôn Tửu thật ra chỉ cần trông cháu hai ngày, khi mấy người trong nhà bác hết bận thì họ sẽ đón nó về. Mấy người cũng vẫn rất rõ ràng nếu để cô trông một đứa trẻ trong một hoặc hai ngày thì còn được, nhưng mà nếu nhiều hơn chắc là không được, Trần Ôn Tửu còn bận công việc khác nữa.
Khi Trần Ôn Tửu cùng cháu trai chơi đùa vui vẻ, người thân và bạn bè của những vị khách trong khách sạn, những người tương đối gần với huyện Đường Lâm, đã đến ở tại khách sạn.
Trên thực tế, khách sạn chỉ mở khóa phòng 201 và 202 trên tầng hai, và mặc dù có tám giường trong phòng chờ, nhưng vẫn còn tương đối ít khách có thể ở trong khách sạn.
Trần Ôn Tửu nghĩ nghĩ, nếu không thể sống ở khách sạn, vậy có thể để thôn dân sắp xếp phòng trống đón khách vào ở, thế không phải quá tốt sao?
Dù sao tiền ăn ở bên khách sạn của cô quả thật khá cao, tiêu hao khác cũng rất cao, phí ăn ở của người dân trong thôn cũng không quá đắt, nếu những vị khách đó chỉ đến ngắm gấu trúc khổng lồ thì ở phòng trong thôn cũng được.
Ở thôn Mao Dương, tất cả những ngôi nhà mới được xây dựng cách đây bảy, tám năm là vì xóa đói giảm nghèo, và về cơ bản mọi người đã xây nhà hai tầng hoặc ba tầng, và bây giờ một số phòng trống rỗng.
Vì vậy nếu có khách ở trọ mọi người siêng năng dọn dẹp phòng trống ở nhà thì có thể để cho khách vào ở, cũng thêm thu nhập cho gia đình.
Chi phí không cần quá đắt, và phí ăn ở khoảng 50-100 tệ vẫn ổn.
Trần Ôn Tửu chưa nói gì với mọi người, mà chỉ nói chuyện với Trần Gia Dương một chút, nhờ anh giúp nói cho người dân biết vấn đề này.
Khách sạn của cô có năm tầng, ngoại trừ tầng năm nơi cô là quản lý cửa hàng và gia đình cô ở, bốn tầng còn lại có thể có người ở, nhưng hiện tại không thể chứa nhiều khách như vậy, cô phải giải thích thế nào đây?
Trần Ôn Tửu chỉ có thể nói cho người khác biết khách sạn của cô bỏ ra quá nhiều tiền để xây nhà, những phòng không khóa còn lại không có tiền để trang trí, tất nhiên không thể mở ra mà không trang trí.
Vào ngày thứ ba sau khi Trần Ôn Tửu mở khóa da gấu trúc của robot, một nhóm người trông giống như khách du lịch bình thường nhưng lại cũng không giống, tìm đến khách sạn Trần Ôn Tửu.
Trần Ôn Tửu nhìn thấy giấy chứng nhận mà lãnh đạo đưa cho cô xem: "..."
Đương nhiên, Trần Ôn Tửu nhận ra giấy chứng nhận này là gì, cô cũng có thể xác định được tính xác thực của con dấu trên đó. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nhìn vị trí "giám đốc" trên giấy chứng nhận, chỉ có thể dẫn người lên lầu.
Bất kể là tầng một hay tầng hai, đều không có nơi để trò chuyện đàng hoàng, vì vậy Trần Ôn Tửu dẫn mọi người đến nơi ở của chính họ trên tầng năm.
Trong nhóm này có một vài cô gái, vì vậy Trần Ôn Tửu không quá lo lắng về bất cứ điều gì, chủ yếu là vì hệ thống khách sạn sẽ đảm bảo an toàn cho người quản lý cửa hàng của cô.
Vì vậy, Trần Ôn Tửu người có hệ thống bảo vệ, đã dẫn mọi người lên lầu, thuận tiện, cô cũng lén đưa Hạ Túy đi cùng làm vệ sĩ cho mình.
Cô biết đầu bếp Hạ không chỉ nấu ăn xuất sắc mà còn có giá trị vũ lực rất cao, vì vậy cô thoải mái nhờ đầu bếp Hạ làm vệ sĩ cho mình.
Sau đó, một nhóm người ngồi trong phòng khách của nhà hàng Trần Ôn Tửu trên tầng năm của khách sạn.