Nghiệt Đồ Sủng Ái Tiểu Sư Tôn Ốm Yếu

Chương 5: Cùng Cao Hách Ngôn giao chiến

Chương 5: Cùng Cao Hách Ngôn giao chiến

|Edit by Hành Lá on s1apihd.com

Chương mới nhất có tại: https://s1apihd.com/truyen/nghiet-do-sung-ai-tieu-su-ton-om-yeu/ |

“Ngươi…… Cao Hách Ngôn, ngươi quả thực không biết liêm sỉ! Ta cớ sao có thể tùy ý gả cho ngươi?” Ôn Thính Lan nổi giận mắng.

“Ta đương nhiên biết ngươi không có khả năng sẽ tình nguyện gả cho ta. Cho nên lúc nãy mới muốn cùng ngươi chơi trò đặt cược a.” Cao Hách Ngôn cười nói, “Ôn Thính Lan, ta đối với ngươi chính là nghiêm túc. Cũng không phải muốn chơi đùa ngươi hoặc là nhục nhã ngươi.”

Lời này của hắn vừa mới nói ra, không chỉ đem Ôn Thính Lan ngốc một hồi lâu, các trưởng lão cùng chúng đệ tử bao vây phía dưới khuôn mặt cũng đầy mộng bức.

Đương nhiên, phẫn nộ lớn hơn cả mộng bức.

Rốt cuộc Ôn Thính Lan chính là hình tượng đại diện cho cả tông môn. Hắn tướng mạo xuất sắc, công lực lại cường đại. Ở Cửu Châu này tìm kiếm hồi lâu cũng không thể dễ dàng tìm được đối thủ thứ hai của hắn.

Hiện giờ Cao Hách Ngôn làm trò trước mặt bọn họ như vậy chẳng khác gì một đầu heo ngậm bắp cải trắng đẹp nhất của nó làm trò trước chủ nhân.

Cho dù hắn là hậu thế của thượng cổ cự thú cũng không được.

Cái này sao có thể được? Việc này như thế nào có thể nhẫn nhịn?

Chưởng môn của bọn hắn cũng không muốn nhường.

Nghiêm Dung Xuyên khuôn mặt âm trầm mà rút ra bội kiếm của chính mình, cười lạnh nói: “Cao Hách Ngôn, ngươi có phải hay không thật sự cho rằng người của Kinh Mặc Tông ta có thể tùy tiện để ngươi khi dễ.”

Cao Hách Ngôn lại không để ý tới hắn. Chỉ ôn nhu mà nhìn chằm chằm Ôn Thính Lan sắp ngơ ngẩn đến hóa đá, hỏi: “Ôn Thính Lan, ngươi không dám đặt cược cùng ta một lần sao?”

Việc Cao Hách Ngôn thích hắn thật sự là quá làm người khác kinh động.

Ôn Thính Lan miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ khϊếp sợ của bản thân, phức tạp nói: “Ngươi có khích tướng ta cũng vô dụng. Ta tuyệt đối không thể đáp ứng cùng ngươi đặt cược vô lí như thế.”

Cao Hách Ngôn đôi mắt nháy mắt hiện lên vài tia máu đỏ đến đáng sợ: “Ôn Thính Lan, ngươi thật sự có thể vô tình đến như thế?”

Loài thượng cổ cự thú này vốn là sinh vật có cơ thể to lớn nhưng chỉ số thông minh lại thấp hèn. Cao Hách Ngôn là hậu thế của chúng, tự nhiên cũng sẽ giống nhau.

Hắn vừa nghe Ôn Thính Lan không đáp ứng, lập tức lại ủy khuất cùng khổ sở. Hắn gầm lên một tiếng thống khổ rồi lấy ra chủy thủ nanh sói của bản thân đâm về phía Ôn Thính Lan.

Ôn Thính Lan vội vàng ôm Sở Quân Trì lui nhanh về phía sau, tránh né đòn tấn công bất ngờ. Hắn ôm lấy Sở Quân Trì đặt hắn trên mặt đất: “Ngươi mau chạy trốn đi.”

Sở Quân Trì ngoan ngoãn gật đầu: “Tiên Tôn ngươi cẩn thận một chút.”

Hắn không dám lại đem đến phiền toái cho thần tiên ca ca, nâng bước khập khiễng cố lê tới nơi an toàn.

Ôn Thính Lan nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy âm thanh này nghe có chút quen tai. Nhưng còn không đợi hắn cẩn thận nhớ lại, Cao Hách Ngôn cũng đã cầm chủy thủ hướng đến trước ngực hắn, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

“Cao Hách Ngôn, chúng ta đến một nơi khác tỉ thí, không thể làm người vô tội bị thương.” Ôn Thính Lan rút ra Thanh Phong kiếm.

Những lời này thế nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Cao Hách Ngôn. Hắn đôi mắt sung huyết, hiển nhiên lý trí đã hoàn toàn bị đánh mất: “Trong đôi mắt lạnh lẽo của ngươi vĩnh viễn chỉ có người khác. An nguy của đám người đó vẫn so với ta quan trọng hơn đúng không? Cho dù bây giờ ta có xuất hiện trước mặt ngươi, khoa tay múa chân thế nào, ngươi cũng như cũ nhìn không thể chú ý tới ta được sao?”

Ôn Thính Lan miễn cưỡng tránh được một kích phẫn nộ của hắn. Vết thương chôn sâu trong thân thể lại tái phát. Hắn nhịn không được cổ họng nóng lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng liền phun ra.

“Khụ khụ.” Ôn Thính Lan khó nhịn mà ho khan hai tiếng. Thân thể yếu ớt thon gọn như trúc hơi run rẩy. Khuôn mặt câu nhân lặng lẽ cau mày. Làm người xem trong lòng nhịn không được có chút căng thẳng. Phải nghĩ cách đem mày kiếm của hắn trở lại như thường mới được.

Tầm mắt liếc đến khóe môi tẩm một mạt đỏ tươi của máu, Sở Quân Trì nhịn không được nắm chặt bàn tay, ánh mắt tối sầm.

Cao Hách Ngôn đã hoàn toàn mất khống chế. Cho dù Ôn Thính Lan bên môi đầy máu tươi cũng không thể ngăn hắn dừng lại động tác bạo ngược.