Trên bờ biển Hawaii xanh thẳm, người người đều đang hưởng thụ khí hậu khô ráo dễ chịu cùng với những hoạt động tiêu khiển phong phú nơi đây, người người đều đang ung dung tiêu phí thời gian của chính mình. Duy chỉ có một người không thích thời tiết nóng nực Hawaii, không thích đám đông chen chúc nhau trên bờ biển, lại càng đặc biệt không thích sự lộn xộn nơi này. Thế nên mỗi ngày cô đều ở trong phòng khách sạn, ăn no rồi lại ngủ, dậy rồi lại ăn.
“Mạt Mạt.” Hàn Thiên Vu đi tới bên giường cô, đỡ thắt lưng, từ từ ngồi xuống. “Ngủ cả ngày rồi, sao vẫn còn muốn ngủ nữa?”
“Buồn ngủ ạ!”
Mạt Mạt tung chiếc chăn đang che khuất khuôn mặt ra, mở to đôi mắt khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời sắp tối, bầu trời màu lam đậm, tựa như hừng đông cái ngày cô rời khỏi Australia.
Bầu trời ngày ấy, màu lam đậm.
Biển ngày ấy, nhuộm màu vàng của ánh nắng sớm mai.
Cô vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã thấy An Nặc Hàn đứng cô đơn bên biển, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bị gió thổi lay động mạnh mẽ.
Trời ngày hôm nay còn xanh hơn cả ngày hôm qua…
“Em phải đi à?” Đôi mắt anh lặng như tờ.
“Vâng.” Cô gật đầu, muốn nói lời tạm biệt, nhưng lại thấy lời tạm biệt nào cũng thừa thãi.
“Đi đâu? Vienna sao?” Anh bước tới gần cô.
Mạt Mạt lắc đầu, đè nén sự xúc động muốn lùi về sau. “Đi Hawaii tìm bố mẹ em, họ nhớ em rồi.”
“Anh đưa em ra sân bay đi.”
“Không cần!” Cô ý thức được mình từ chối quá gấp gáp, Mạt Mạt giải thích một chút ngay sau đó. “Em đã nói rồi, em không cần anh chăm sóc.”
Cuối cùng, cô lí nhí bổ sung thêm một câu: “Anh lại không thể chăm sóc em cả đời.”
“Mạt Mạt…” Anh vẫn còn muốn kiên trì thêm.
“Chị Thâm Nhã càng cần anh hơn em.”
Cái tên Thâm Nhã giống như một cái cơ quan, vừa thoáng chạm vào đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh mẫn cảm nhất của hai người.
Bước chân An Nặc Hàn hơi chững lại, “Vậy… Em đi đường cẩn thận một chút.”
“Em sẽ.”
Anh đến gần cô, cúi người in một nụ hôn nhẹ lên trán cô. “Xuống máy bay nhớ gọi điện cho anh.”
“Được.”
Mạt Mạt rời đi rất nhanh, bước chân chênh vênh. Trên bãi biển in dấu một loạt những vết chân có nặng có nhẹ.
Sau khi đi đã xa, cô không nén nổi quay đầu nhìn, An Nặc Hàn vẫn còn đứng nơi đó…
Mấy ngày ở Hawaii, một khi cô nhắm mắt sẽ nhớ lại hình ảnh khi ấy…
Cô nhớ tới bóng hình anh trong sự ưu thương và hiu quạnh.
Cô thường hay phân vân, tình thân, cũng có những lúc ưu thương như vậy sao? Sẽ có lúc luôn luôn nhớ đến một người, quan tâm cả đến thời tiết thành phố nơi cô sống sao? Sẽ hôn cô, môi lưỡi dây dưa, nụ hôn ngạt thở? Sẽ vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ôm cô vào lòng, hôn vành tai mẫn cảm của cô sao? Sẽ sau khi uống say chạy vọt vào trong phòng tắm của cô, ép cô vào tường tùy ý hôn, vuốt ve cơ thể của cô sao?
Nếu như những thứ này đều là tình thân, vậy tình yêu là cái gì?
Tình yêu, là thứ đàn ông say đắm nồng nàn nói với đàn bà: “Anh yêu em!” sao?
Mạt Mạt vò mái tóc của chính mình, vùi đầu vào trong gối hít một hơi thật sâu. Cô không nghĩ ra, thế nào cũng không nghĩ ra!
…
“Ôi! Bố hoàn toàn chẳng làm gì với con được rồi.” Không biết Hàn Trạc Thần đi tới từ lúc nào, bất đắc dĩ nói. “Con muốn đi Vienna cùng Thành thì cứ đi đi, muốn đi đâu thì đi!”
Hàn Trạc Thần cho rằng cô sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, ôm ông nói thật to: Con chỉ biết bố hiểu con nhất!
Nhưng Mạt Mạt chẳng hề như vậy. Cô nhắm mắt lại, nước mắt tuôn ra như suối, rơi xuống gối.
“Mạt Mạt? Xảy ra chuyện gì vậy? Cách đây không lâu chẳng phải mỗi ngày con đều ầm ĩ đòi đi sao? Không phải thà cắt đứt quan hệ với bố cũng phải ở bên Tiêu Thành sao?”
Cô không kìm nén được sự tủi thân trong lòng nữa, đứng dậy, dựa sát vào vai Hàn Trạc Thần, nghẹn ngào khóc. “Bố, con nhớ anh ấy, con rất nhớ anh ấy…”
“Anh ấy? Tiêu Thành?” Ông trìu mến nâng khuôn mặt của cô lên, thấy nước mắt của cô mà hàng mày ông nhíu chặt lại.” Có phải Tiêu Thành nói gì với con không? Cậu ta tổn thương con hả?”
Cô lắc đầu liên tục. “Con nhớ anh ấy, càng nhớ hơn cả lúc anh ấy đi Anh… Tựa như anh ấy sẽ đi tới một nơi rất xa, không bao giờ trở về nữa…”
Cô rõ ràng có thể gọi điện cho anh, còn có thể nhìn thấy anh, thế nhưng cô lại thấy rằng bản thân mình đã hoàn toàn mất anh rồi.
Về sau cô mới hiểu được, thứ cô mất đi chính là hy vọng. Trước kia cho dù hy vọng có xa vời, dù sao vẫn còn tồn tại một chút, cô có thể trong cái cảm giác lo được lo mất tìm được một chút hạnh phúc an ủi bản thân mình. Hiện nay, ngay cả một chút hy vọng cuối cùng cũng đã biến mất.
Cuộc sống của cô giống một ngôi nhà cao tầng mất đi cốt sắt chống đỡ, sụp đổ trong tích tắc, biến thành bùn đất ngói vụn, bụi tung bốn phía.
“Mạt Mạt?” Sắc mặt Hàn Trạc Thần trở nên nghiêm trọng trong nháy mắt: “Con yêu Tiểu An có phải không?”
“Con…” Mạt Mạt ý thức được mình đã nói ra điều không nên nói, cô cắn mu bàn tay, không hề nói lại.
“Con nói thật với bố đi, có phải con yêu nó không?”
“Đúng!” Cô khóc nói: “Nhưng anh ấy không yêu con! Anh ấy đi Anh không lâu thì đã ở bên chị Thâm Nhã rồi… Con có nhìn thấy ảnh chụp của họ, cũng xem thư chị ấy viết cho anh Tiểu An… Con không muốn chia rẽ họ.”
“Con!” Hàn Trạc Thần tức giận đến nỗi chẳng biết nói gì cho phải. Để Mạt Mạt và An Nặc Hàn có thể cùng chung bước, những gì nên làm ông cũng đã làm cả rồi. “Vì sao con ngốc nghếch như vậy? Yêu một người thì phải đi tranh thủ chứ!”
Chuyện tới nước này, ông cuối cùng chẳng thế bắt buộc An Nặc Hàn hủy bỏ hôn ước để ở bên Mạt Mạt.
“Nhưng anh ấy sẽ không từ chối con, cho dù anh ấy có sẵn lòng hay không…”
“Bố hiểu rồi!” Hàn Trạc Thần rầu rĩ vỗ vai cô. “Mạt Mạt, Tiểu An đã đính hôn rồi, con đường này chính là do con chọn…”
Cô gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ ràng câu nói kia
Yêu sai người, sẽ phải nhận quả đắng, không ai có thể cứu chuộc người!
***
Sau khi quay trở về từ Hawaii, Mạt Mạt đã thay đổi.
Cô hay đi ra ngoài chơi với bè bạn gϊếŧ thời gian, ca hát, khiêu vũ, bắt đầu tham gia đủ loại hình Party, càng điên cuồng cô càng thích.
Mỗi ngày, cô đều điên cuồng cười, điên cuồng ăn, chơi đến rã rời mới lết về nhà.
Bởi vì sau khi rã rời, cô mới có thể ngủ được.
Tựa như hoa bỉ ngạn, không có lá làm bạn, vẫn nở rộ như đóa trà mi.[5]
Có một ngày, trong Party tốt nghiệp, sau hết mình, một chàng trai Australia cao lớn tuấn tú lịch sự đứng ở bên người cô, hỏi: “Tôi có thể nói vài câu với em không?”
Cô nhìn kỹ cậu ta thật lâu mới chợt nhớ ra, cậu ta chính là bé trai đã từng viết thư tình cho cô.
Vài năm trôi qua, cậu trai khiến cô đau đầu không dứt đã có phong độ đàn ông bức người rồi.
“Nói cái gì cơ? Cậu cứ nói đi.”
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh cô, thái độ vô cùng nghiêm túc mở lời: “Làm bạn gái tôi đi.”
Lại nữa rồi.
Mạt Mạt bóp đầu đang choáng váng, cười hỏi: “Cậu muốn hẹn hò với tôi?”
Hẹn hò cùng với một người đàn ông khác có thể coi như một phương thức phục hồi từ nỗi đau thất tình.
“Không phải hẹn hò, tôi muốn kết hôn với em!”
Cô cười không nổi. Đối với một người đàn ông Australia, kết hôn đại diện cho việc anh ta sẵn lòng vất bỏ quyền lợi tùy tiện phát sinh quan hệ với những người phụ nữ khác. Thế nên, nhưng lời này còn xúc động chân thật hơn cả câu “Anh yêu em.”
Cô mở miệng, một câu “OK!” bị tắc nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không phát ra được.
“Cám ơn!” Cô nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận lời cậu.”
Cậu ta không hỏi lý do.
Cô cũng không nói nổi lý do. Không phải là cô không thích cậu ta, cũng không phải cô không muốn tìm một người đàn ông yêu mình, nghiêm túc qua lại, nghiêm túc bên nhau.
Thế nhưng khi cô đang muốn đồng ý, trong đầu hoàn toàn chỉ có những hồi ức của một con người khác…
Có vài thứ, trọn đời đều không thể thoát khỏi.
Ví dụ như hồi ức, hồi ức chính là cây cầu đứt đoạn của linh hồn…[6]
Mạt Mạt đi tới trước quầy bar, cầm một bình champagne màu đỏ, uống một hơi hết phân nửa.
Cuối cùng cứ cho rằng là đã từng yêu, đã từng đau khổ, sẽ hiểu được cách bảo vệ bản thân, sẽ hiểu ra kiên trì từ bỏ là không hề vô nghĩa…
Cuối cùng cứ cho rằng cuộc sống chẳng cần sự cố chấp vô vị, không có gì không thể dứt bỏ…
Cuối cùng cứ cho rằng thứ khắc cốt ghi tâm chẳng phải tình yêu, mà là đau đớn khắp mình…
Hóa ra không phải.
Đối với An Nặc Hàn, không phải là cô từ bỏ, mà là lựa chọn tiếp tục mến thầm trong cố chấp!
Đêm hôm đó, Mạt Mạt lảo đảo lắc lư đi vào của chính, Hàn Trạc Thần không nỡ lòng nào nuông chiều nỗi đau thương gần như điên cuồng của cô nữa. “Đủ rồi! Con có biết con đang làm gì không?”
“Con biết chính mình làm gì!” Mạt Mạt cười trả lời, nụ cười sau cơn say mơ màng lơ lửng: “Con mười tám tuổi rồi, con có thể chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân.”
“Con có phải muốn bố tìm nó về không? Để nó nhìn xem bộ dạng của con bây giờ.” Hàn Trạc Thần hết sức nghiêm túc, với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Cô lập tức tỉnh táo lại, đi lên cướp lấy chiếc điện thoại. “Sau này con sẽ không thế nữa! Con sẽ không bao giờ đi chơi cũng họ nữa.”
Cuộc đấu của bố và con gái, cô vẫn luôn là người thắng. Vậy mà hôm nay, cô hoàn toàn thất bại rồi. Sự thật chứng minh, con người nhất thiết đừng để nhược điểm rơi vào tay người khác.
Hàn Trạc Thần trìu mến nắm lấy bàn tay đang hồi hộp đến mức phát run của cô. “Thích nó thì vì sao lại không cho nó biết?”
“Con sợ anh ấy sẽ hủy hôn ước!” Cô nói: “Bố à, con còn trẻ, con có thể vượt qua được…”
***
Hai tháng sau đó, Mạt Mạt không hề ra ngoài chơi, chuyên tâm học nhạc, còn tham dự cuộc thi nhập học vào nhạc viện Vienna. Khi cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển của nhạc viện Vienna, cô hiểu, đã đến lúc mình phải rời khỏi!
Trong hai tháng bận rộn này, nhớ nhung không hề bị thời gian làm phai nhạt, ngược lại còn nhiều hơn trước.
Chẳng qua, thời gian vẫn còn có ưu điểm, nó sẽ nuôi dưỡng ra một thứ mang tên “thói quen”. Thói quen là một thuốc gây tê mạnh mẽ, đau đớn sâu đến nhường nào cũng đều có thể bị nó gây tê liệt.
Đêm đã về khuya, Mạt Mạt ngồi một mình trong phòng An Nặc Hàn, bưng cốc cà phê Lam Sơn ấm áp, lật giở tập album.
Anh đã trở về Anh, mang theo cô vợ chưa cưới mà anh yêu, chỉ để lại mấy tấm ảnh cũ màu sắc vẫn còn tươi mới như thuở ban đầu, khiến cô nhớ lại sự nuông chiều và che chở mà cô đã đánh rơi mất.
Mạt Mạt khẽ than một tiếng, gấp tập album lại bỏ vào trong hành lý của mình. Tháng sau, sau sinh nhật mười tám tuổi, cô sẽ phải rời khỏi Australia rồi. Cô đã nhận được thông báo nhập học của nhạc viện Vienna, sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng cô cũng không muốn giống như những người con gái thất tình khác, phá hủy toàn bộ vết tích đã từng yêu. Trái lại, cô lại càng mong muốn mang đi tất cả mọi thứ An Nặc Hàn để lại.
Cho dù chỉ còn lại hồi ức chưa hề phai màu, cô cũng phải mang theo.
Cô kéo ngăn tủ của anh ra, muốn nhìn xem liệu còn có cái gì đáng giá chưa phai mờ để cô mang đi.
Ngăn tủ được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp không hề có gì đặc biệt, vài chiếc chìa khóa xe, một chiếc máy ảnh, một chiếc hộp đựng đồng hồ đeo tay, một chiếc điện thoại di động cũ mà anh bỏ đi…. Nếu cô nhớ không lầm, đó là chiếc điện thoại An Nặc Hàn đã dùng trước đây.
Cô cầm điện thoại lên nhìn một chút, kiểu dáng cũng lạc hậu, không có dấu vết bị hỏng hóc, hẳn là vẫn có thể dùng được. Cô vừa định bỏ điện thoại vào trong va li, đột nhiên phát hiện ra số “1” trên bàn phím bị mài mòn đến bạc màu. Mạt Mạt hơi tò mò, cô thật muốn biết số điện thoại anh cài đặt cho phím “1” quay số nhanh là số của ai.
Là cô, hay là Tô Thâm Nhã?
Vì vậy, Mạt Mạt bỏ điện thoại của mình vào, bật máy, không đợi tính hiệu hiện lên, trên màn hình điện thoại đã chớp nháy lộ ra một khuôn mặt quỷ nghịch ngợm, khuôn mặt thổi phù phù phồng lên thành hình tròn, trông vô cùng tức cười.
Nhớ lại cách đây rất lâu, vì muốn để An Nặc Hàn luôn luôn nhớ tới cô, Mạt Mạt đã gửi bức ảnh này đến điện thoại anh, cài đặt làm hình khởi động điện thoại. Cô chưa từng nghĩ tới, điện thoại của anh thay đổi từ cái này sang cái khác, vậy mà bức ảnh của cô vẫn luôn được làm hình khởi động máy.
Cô ngồi đờ đẫn trước chiếc di động một lúc, rồi mới nhớ ra mục đích của mình. Nhấn thật lâu phím “1”, dãy số đang được gọi là dãy số cô quen thuộc nhất trên đời. Rất nhanh trong điệu thoại vang lên lời nhắc nhở: Người dùng đang bận máy…
Không thể nói rõ mùi vị trong lòng cô bây giờ như thế nào, có vui mừng, cũng có chua xót… Vui mừng vì cô cảm nhận được một loại quan tâm. Trong cuộc sống của anh, trước sau gì cô vẫn đứng thứ nhất. Chua xót là vì loại quan tâm này không thể thay thế được tình yêu.
Mạt Mạt bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho anh, muốn nghe giọng nói của anh một chút. Bởi vì sợ rằng chính bản thân mình sẽ khóc, không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Cô bưng cốc cà phê đã lạnh lên, uống một hớp.
Mạt Mạt vô thức ấn vào điện thoại của anh, không hiểu chạm vào phím nào, điện thoại nhập vào một danh sách truyền tải video, trên danh sách đó có một tập tin video, video mang tên: “Mạt Mạt”.
Mạt Mạt tưởng rằng An Nặc Hàn thừa dịp cô không chú ý, lén lút quay cô, nhất thời tò mò mở ra.
Khi hình ảnh Tiêu Thành trên giường bệnh và cô đang ngồi bên cạnh anh hiện lên trên màn hình, cốc cà phê trong tay Mạt Mạt “choang” một tiếng rơi trên bàn học, chiếc váy ngủ màu hồng phấn bị nhuộm một vết nhơ màu cà phê, tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối.
Cô quả thật không thể tin được những gì mình thấy.
Hình ảnh trong video chẳng những rất rõ nét, mà còn được xử lý và biên tập lại một cách tỉ mỉ để thể hiện hoàn hảo thứ quan hệ trai gái mờ ám mức độ cực cao.
Cô và Tiêu Thành cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau ngâm nga theo tiếng dương cầm uyển chuyển…
Cô và Tiêu Thành tâm sự, nói về âm nhạc, nói về quá khứ, nói về tương lai… Cô còn khích lệ anh phải phấn chấn vì giấc mơ tốt đẹp tương lai…
Còn có vài lần tâm trạng Tiêu Thành không tốt, mắng cô, đuổi cô đi, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đi, khăng khăng muốn ở lại. Có một lần cô khóc, nói: “Em biết anh không thật sự muốn đuổi em đi, chẳng qua anh không muốn em áy náy và thông cảm. Thành, không phải em mang lòng thông cảm với anh, thật sự không phải…”
Những lời nói tiếp theo của cô bị xóa đi. Nếu như cô nhớ không nhầm, cô có nói tiếp: “Em thật sự đánh giá cao tài năng của anh. Thành ở trong mắt em chỉ cần đứng trên sân khấu, không dùng giọng hát cũng có thể chinh phục được mọi người.”
Video chuyển sang cảnh tiếp theo, cô gọt táo cho Tiêu Thành, không cẩn thận bị đứt tay, máu tươi chảy xuống. Tiêu Thành kéo tay cô qua, dùng miệng hút máu trên ngón tay cho cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Thành đặc biệt lộ ra sự yêu thương nồng nàn…. Nhưng cảnh cô rút tay về lại bị cắt đi.
Tiếp theo, một người y tá đi vào, cười nói: “Thật ân ái nhé! Hâm mộ hai người quá!” Còn hình ảnh cô phản bác lại cũng bị cắt đi mà biên tập lại, chỉ còn hình ảnh cô cười rụt rè, đứng dậy nói với Tiêu Thành: “Em về nhà trước, ngày mai tan học em lại đến thăm anh.”
Cô đi rồi, cô y tá lại nói với Tiêu Thành: “Bạn gái của cậu yêu cậu thật đấy!”
Tiêu Thành nhìn về phía cánh cửa, vẻ mặt quyến luyến: “Cô ấy là thiên sứ của tôi…”
…
Lúc đầu Mạt Mạt tưởng rằng An Nặc Hàn xuất phát từ việc quan tâm cô mới bảo người quay lại quá trình cô và Tiêu Thành ở trong bệnh viện. Thế nhưng khi xem tới đoạn này, cô phủ nhận khả năng đấy, bởi vì An Nặc Hàn tuyệt đối không muốn thấy cái đoạn phim sai lệch vô cùng nghiêm trọng với chân tướng như thế…
Người có điều kiện, lại có động cơ làm mấy chuyện này chỉ có hai người, Tiêu Thành và Tiêu Vi…
Từng cảnh từng cảnh tiếp theo, hai người bọn họ tựa như những đôi tình nhân hạnh phúc nương tựa lẫn nhau, không rời xa nhau.
Tróng số đó có một cảnh, Tiêu Thành nắm tay cô, hỏi: “Mạt Mạt, chờ sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta cùng đi tới Vienna học nhạc đi… Sau đó anh muốn đưa em tới Hy Lạp… Anh muốn đưa em đi bất cứ chỗ nào mà em muốn đi…”
Cô cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng có thể rõ ràng nghe thấy một âm thanh vang lên: “Vâng!”
Mạt Mạt có chút nghi ngờ bản thân mình mắc bệnh mất trí nhớ chăng. Cô tua lại đoạn này một lần, lại tua lại lần nữa, cẩn thận ngồi nhớ lại.
Cô rõ ràng nhỡ kỹ rằng chính mình không hề đồng ý muốn đi với Tiêu Thành, nhưng một chữ “Vâng!” này lại rõ nét vô cùng!
Mãi cho đến khi xem hết đoạn video vô cùng có kỹ thuật này, Mạt Mạt cuối cùng cũng hiểu vì sao An Nặc Hàn rất tin thưởng cô yêu Tiêu Thành, bởi vì đoạn ghi hình này đã thể hiện một cách rõ ràng sự kiên định cố chấp, và dịu dàng quan tâm của một thiếu nữ…
Cô không cảm thấy oan uổng gì, chỉ là vô cùng muốn biết khi An Nặc Hàn xem đoạn video này, cảm giác của anh là gì?
Thở dài một hơi, Mạt Mạt lại lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ ra, khẽ mở.
Bên trong đặt một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nam, dây đồng hồ làm bằng thép ròng, mặt đồng hồ được thiết kế đơn giản trang nhã, không hề có trạm khắc thừa thãi, duy chỉ có một chiếc kim giây rất đặc biệt, là một mũi tên nảy theo từng giây. Mỗi một phút qua đi, mũi tên nhịn đều để lại một vòng ánh sáng tròn trịa.
Mạt Mạt vội vàng vươn tay, nhìn vào đồng hồ đang đeo trên cổ tay mình…
Hai chiếc đồng hồ được đặt cạnh nhau, cho dù là màu sắc, kiểu dáng hay thiết kề đều vô cùng hài hòa với nhau.
Thì ra quà sinh nhật An Nặc Hàn tặng cho cô sinh nhật năm mười lăm tuổi là một đôi đồng hồ tình nhân.
Vì sao?
Có phải cô đã bỏ lỡ cái gì không?
Nhất thời bị kích động, Mạt Mạt gọi vào số An Nặc Hàn.
Điện thoại rất nhanh được nối thông, âm thanh xa xôi mềm mại vang lên.
“Mạt Mạt?”
“Dạ.” Đây là lần đầu tiên trong hai tháng rồi kể từ ngày anh đính hôn, Mạt Mạt nghe thấy giọng nói của anh.