Lãnh Chúa Cầu Sinh Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm

Chương 7: Chiêu Mộ Lang Kỵ Binh

Tông Thận tập trung đánh giá con Thảo Nguyên Lang này, lập tức bèn có nhắc nhở của hệ thống, cùng với công lược chữ vàng trong ngoặc xuất hiện.

“Thảo Nguyên Lang lv3”

“Chủng tộc: Dã thú”

“Thương tổn khi cắn xé: 15 - 17”

“HP: 130/145”

“Giá trị hộ giáp: 10”

“Kỹ năng: tấn công, vỡ họng”

(Thảo Nguyên Lang lạc đàn, không cần lo lắng sẽ gặp phải đồng bọn của nó, phần eo và mũi là nhược điểm của nó, với trang bị hiện tại của ngươi, cẩn thận chu toàn, đủ để tiêu diệt nó)

Còn có thiết lập HP nữa?

Tông Thận lập tức hiểu ra, nhưng mà trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.

Ba nông phu ngốc nhát như thỏ đế lại còn tay không tấc sắt là không thể nào trông cậy được rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

“Dã quái. . . Đây chính là dã quái. . .”

Tông Thận không ngừng âm thầm ám chỉ cho chính mình.

Hắn cố lấy dũng khí, nâng khiên cầm kiếm, đi ra khỏi tiểu viện.

“Lãnh chúa đại nhân dũng cảm thật…!”

“Chúng ta thì lại nhu nhược như thế này!”

“Trong lòng ta áy náy quá…”

“Ta cũng vậy!”

Ba anh nông phu ngốc nhìn thân hình to lớn cao ngạo của Tông Thận, trong đôi mắt thậm chí hiện lên chút sùng bái và cảm động.

“Độ trung thành của nông phu Thiết Trụ đối với người tăng 5 điểm, độ trung thành hiện tại 75”

“Độ trung thành của nông phu Nhị Cẩu đối với người tăng 5 điểm, độ trung thành hiện tại 75”

“Độ trung thành của nông phu Cẩu Đản đối với người tăng 5 điểm, độ trung thành hiện tại 75”

Một loạt nhắc nhở được cập nhật trong góc phạm vi nhìn.

Khá lắm, hành động dâng hiến bản thân lại có thể khiến độ trung thành của ba nông phu ngốc tăng lên!

Nhưng mà bây giờ lại không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện độ trung thành, con Thảo Nguyên Lang kia đã giãy dụa đứng dậy rồi, rõ ràng đã hồi phục thần trí về trạng thái tấn công kịch liệt như lúc nãy rồi.

Trong hai mắt của nó lóe lên ánh mắt tàn nhẫn, nhưng nó không lựa chọn trực tiếp tấn công Tông Thận, mà ngược lại không ngừng từ từ lùi về phía sau, cố gắng rời xa tiểu viện này.

“Đồ giảo hoạt.”

Không còn “Trạng thái bảo hộ tân thủ” của tiểu viện thì Thảo Nguyên Lang có thể thoải mái công kích Tông Thận.

Thế giới này tuy có một số đặc tính của trò chơi, đó là Thảo Nguyên Lang cùng với ba tên nông phu ngốc dưới trướng hắn, nhưng có thể thấy, sinh linh trong thế giới này cũng có ý nghĩ tình cảm của riêng mình.

Điều này khiến Tông Thận lĩnh ngộ càng sâu về thế giới thần kỳ này.

Bản tính của sói kiệt ngạo, có thù tất báo.

Con Thảo Nguyên Lang này đã theo dõi đám người hắn, vậy thì sẽ không dễ dàng rời đi.

Nghĩ tới điều này, hắn cũng không đuổi theo, mà lui lại từng bước tiến vào phạm vi tiểu viện lãnh chúa.

Quả nhiên, Thảo Nguyên Lang cũng ngừng bước, đứng yên một chỗ, nhìn Tông Thận không chớp mắt.

Dường như muốn dùng ánh mắt để cắn nuốt Tông Thận.

Tông Thận không thèm để ý chút nào, hắn đặt tấm thuẫn và kiếm đơn xuống, nở một nụ cười giễu cợt nhìn về phía con Thảo Nguyên Lang kia.

Quả nhiên, Thảo Nguyên Lang lại nhào tới một lần nữa. Lúc này, hình như nó nhớ đòn rồi, không vượt giới nữa.

Chỉ quanh quẩn ở trên bãi cỏ cách tiểu viện ba mét.

Bản tính sói chính là như vậy, ngươi yếu thì nó sẽ mạnh mẽ, ngươi mạnh thì nó sẽ yếu thế.

Tông Thận lui về phía sau, nó bèn tiến lên phía trước, định vây quanh Tông Thận, khiến tâm lý của hắn sụp đổ.

Đúng lúc này, Tông Thận nhếch miệng khẽ cười, lấy cái nỏ săn ở sau lưng xuống.

Hắn rút một mũi tên từ túi đựng bên hông đặt lên nỏ, rồi kéo dây nỏ ra.

Dù lực lượng của Tông Thận đã được cường hoá, nhưng vẫn cảm nhận được thời gian kéo nỏ, sức giãn mạnh mẽ.

Uy lực của cái nỏ săn này chắc chắn không tầm thường!

Tuy rằng trong thuộc tính có ghi chú nỏ săn đâm xuyên gây ra 33 điểm sát thương, nhưng Tông Thận vẫn còn tạm thời chưa hiểu rõ những khái niệm về các trị số này.

Hắn lắp mũi tên vào rãnh bắn của nỏ săn, nhắm về phía Thảo Nguyên Lang.

Bên ngoài mấy mét, Thảo Nguyên Lang cảnh giác quan sát nỏ săn trong tay Tông Thận.

Nó còn chưa tính là Thảo Nguyên Lang thành niên, vẫn còn trong thời kỳ sinh trưởng.

Hình thể Thảo Nguyên Lang thành niên lớn hơn so với nó nhiều.

Càng không cần nói đến những con như là Lang vương.

Con Thảo Nguyên Lang trước mắt này dường như chỉ là một con sói lạc đàn mà thôi.

Vì vậy, trong thời kỳ nó đang trưởng thành, nó còn chưa thấy qua vật nào như cái nỏ săn này, nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được đồ vật này có chút nguy hiểm.

Lúc Tông Thận nâng nỏ săn lên ngắm bắn, hắn lại phát hiện một điều rất có lợi.

Trước mắt hắn lại xuất hiện một cái điểm ngắm (+) màu vàng.

Cùng với đó, những vị trí nhược điểm như eo sói, mũi sói, mắt sói,... cũng được đánh dấu bằng những hình vòng tròn màu vàng.

Công lược màu vàng bên cạnh nhảy lên.

(Đưa điểm ngắm (+) nhắm vào vòng tròn trên người sói nhỏ. Ở khoảng cách này, chỉ cần ngươi không phải kẻ mù thì có thể bắn trúng mục tiêu)

Tông Thận thấy dòng nhắc nhở, trong lòng đã hiểu rõ, bèn đưa điểm ngắm nhắm vào vị trí ánh mắt của Thảo Nguyên Lang đang được vòng tròn màu vàng đánh dấu.

Sau đó, hắn bóp cái lẫy nỏ không một chút do dự!

“Boong!”

“Viu...u...u!”

Âm thanh chấn động từ dây nỏ truyền ra.

Sau đó, chính là một tiếng xé gió vô cùng sắc bén.

“Ngao...o...o...o!”

Tiếp theo, là tiếng gào thét của Thảo Nguyên Lang.

Nỏ tiễn đã đâm trúng mục tiêu là ánh mắt của Thảo Nguyên Lang, phân nửa mũi tên đâm vào đầu sói, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung lên bần bật.

Lập tức từng trị số sát thương màu đỏ tươi bắt mắt bay ra từ đỉnh đầu Thảo Nguyên Lang.

“-50”

“-9”

“-5”

“-4”

Sát thương đâm xuyên của bản thân “nỏ săn” là 33, tăng thêm 8 điểm sát thương đâm xuyên từ “tên nỏ uốn lượn”.

Còn có cả thuộc tính bản thân tăng thêm.

Điều này chứng tỏ vị trí nhược điểm ở mắt không có phòng hộ, thế nên một kích của nỏ săn đã tạo thành toàn bộ sát thương tối đa.

Còn các trị số sát thương sau đó, hẳn là sau khi mũi tên cắm vào đầu sói tạo thành sát thương liên tục.

Tông Thận yên lặng quan sát tất cả, trong lòng đã hiểu được phần nào cách tính toán công kích và sát thương ở thế giới này.