Nghiêm Lỗi nghe vậy thì có chút hoài nghi: “Tôi tìm công việc cho cô thì cô có thể làm được chứ?”
Anh nói vậy cũng là vì ngày xưa cô đã có tiền án tiền sự rồi. Sau khi kết hôn rồi đến đây tùy quân, Kiều Vi Vi cũng không phải là không được sắp xếp công việc cho, nhưng cô ấy chỉ mới làm có hai tháng là đã chịu không nổi rồi.
Trước đây, cô ấy cũng đã từng làm công nhân trong nhà máy của cha mình được nửa năm, cảm thấy vô cùng khổ cực. Bản tính cô ấy đã không thể chịu khổ được, mà cũng không giỏi giao tiếp với người khác. Tuy rằng đã học phổ thông, cũng thuộc thành phần có văn hóa, lại là con cháu của giai cấp công nhân, nhưng trong xương cốt lại có chút thanh cao rất khó diễn tả, cũng có thêm một chút biểu hiện của giai cấp tiểu tư sản nữa.
Kiều Vi hoàn toàn có thể hiểu được nghi ngờ này của Nghiêm Lỗi.
Bởi vì nguyên chủ có một bí mật, cô ấy có xuất thân nhìn như là con cháu của giai cấp công nhân căn chính miêu hồng, đó là bởi vì mọi người chỉ xét đến ông nội và cha mẹ cô ấy thôi, không ai biết gì về xuất thân của bà nội cô ấy cả.
Bà nội của nguyên chủ kỳ thực là một thiên kim tiểu thư nhà giàu gặp nạn. Trong những năm chiến tranh, bà ấy tra phương để rồi được ông nội của nguyên chủ cứu, sau đó thì gả cho ông ấy.
Sau này, nguyên chủ ra đời, cha mẹ bận rộn đi làm kiếm tiền, cô ấy được gửi cho bà nội nuôi dưỡng, thế là vị tiểu thư giàu có của xã hội cũ này đã bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến nguyên chủ, từ thói quen sinh hoạt cho đến quan điểm về đời sống tinh thần.
Trên thực tế, những yêu cầu đó của nguyên chủ đối với Kiều Vi mà nói thì cũng chỉ là những điều rất đỗi bình thường. Nhưng ai bảo cô ấy sống ở thời đại này cơ chứ, khi đặt chúng vào bối cảnh thời đại, những mong muốn đó dường như lại không phù hợp với số đông quần chúng nhân dân.
Chỉ có thể gửi một tiếng thở dài cho cô ấy mà thôi.
Suy xét đến đặc điểm của thời đại, Kiều Vi cũng trầm ngâm một lát rồi thành thật thừa nhận: “Nếu anh sắp xếp cho tôi đến nhà máy mà làm những công việc như vung búa tạ thì tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
Người đàn ông khịt mũi một cái.
Kiều Vi nói: "Tôi hy vọng mình có thể làm những công việc như là văn thư hoặc tính sổ sách gì đó. Tôi rất giỏi xử lý ngôn từ."
Cô đưa ánh mắt đầy chờ mong mà nhìn anh.
Các nhân vật nam chính đều có hào quang nam chính cả, không chỉ ở ngoại hình, dáng người mà còn ở năng lực của họ nữa.
Sau này, sau khi Lâm Tịch Tịch gả cho Nghiêm Lỗi thì cuộc sống cứ thế xuôi chèo mát mái, từ đầu đến cuối đều là sảng văn. Thế nên cô nghĩ nếu anh muốn sắp xếp công việc phù hợp cho cô thì anh nhất định sẽ làm được thôi.
Nghiêm Lỗi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nhất định phải đi làm à? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền hay tem phiếu."
Kiều Vi cảm thấy trong xương cốt anh vẫn còn mang cái tư tưởng cũ kỹ là ‘nam chủ ngoại, nữ chủ nội’, nhưng gì sao anh vốn dĩ cũng là ‘đồ cổ’ từ mấy chục năm trước, thế nên như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cô nói với anh: “Nếu con người không có nơi để chính mình có thể ký thác tinh thần thì sẽ rất dễ dàng suy nghĩ lung tung.”
Nghiêm Lỗi khựng lại, rồi nhìn qua cô.
Kiều Vi cũng không tránh né mà nhìn lại anh.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Nếu như cô có việc làm thì có thể cam đoan rằng sau này sẽ kiên định chứ?”
Dĩ nhiên là được rồi.
Kiều Vi nói: “Nếu có việc làm thì cuộc sống chắc chắn sẽ phong phú hơn rất nhiều, nhưng nếu hai người không trao đổi gì với nhau mà cứ giữ mọi chuyện trong lòng thì chắc chắn sẽ còn tiếp tục nảy sinh vấn đề thôi.”
"Trao đổi..." Nghiêm Lỗi hừ một tiếng, giữa lông mày hiện lên một chút tức giận: "Tôi muốn trao đổi với cô thì cô sẽ đáp lại tôi sao?"
Đây lại là một cục nợ nữa mà nguyên chủ đã để lại cho cô. Quả thật là nguyên chủ đã không hề để ý gì tới anh cả.
Kiều Vi nhất thời không nói nên lời, sau đó cô mới thở dài, nói: "Nghiêm Lỗi, anh có thể... Coi như tôi của ngày hôm qua trở về trước đã chết rồi không?"
"Coi như từ hôm nay trở đi, tôi đã là một người mới mà anh chưa từng quen biết, có được không?"
“Chúng ta hãy bắt đầu làm quen với nhau lại từ đầu nhé?”
Nghiêm Lỗi cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình hình như thật sự đã thay đổi rồi.
Giống như thể cô đang mở một cánh cửa về phía anh. Mà trong mấy năm chung sống vừa qua, cánh cửa đó vẫn luôn bị cô ấy đóng chặt lại.
*
Từ chương sau mình sẽ để khi Nghiêm Lỗi nghĩ hay nhắc về Kiều Vi Vi (nguyên chủ) thì sẽ là “cô ấy” nhé, phân biệt với Kiều Vi của hiện tại